Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 852: Tới quê hương Cung Uyển Ly (2)




“Bát Mạch Kỳ Môn Trận!”

Trên không trung trạch viện xuất hiện một trận pháp nửa bước Đế cấp, tỏa ra uy thế mênh mông cuộn, bao phủ hơn một nửa quận thành.

Mười mấy giây sau, một âm thanh giống như tiếng xiềng xích bị phá vỡ truyền ra.

Âm khí ngút trời tràn ra từ bên trong trạch viện.

“Vạn Lôi Quy Dẫn.”

Bà lão quát một tiếng, từng đạo tử điện mạnh mẽ giáng xuống từ trận pháp.

“Khặc khặc khặc, vô ích thôi, bản tọa đã đột phá bình cảnh bước vào cảnh giới Nhập Đạo từ lâu, chỉ bằng cái trận pháp nửa bước Đế cấp này mà cũng muốn vây khốn bản tọa, không có cửa đâu!”

Một trận tiếng cười sằng sặc truyền ra từ trong trạch viện.

Một tên Tà Túy cự nhân cao tới mấy trăm trượng, ngưng tụ từ âm khí thoát ra, đánh một quyền lên trận pháp.

Trận pháp rung chuyển dữ dội, bà lão phun ra một ngụm máu.

“Thật sự đã đột phá đến Đại Đế?”

Dạ Mệnh chú ý tới Cung Uyển Ly bên cạnh, sắc mặt bình tình, yên lặng nhìn tên Tà Túy cự nhân kia.

“Không ra tay à?”

Cung Uyển Ly quay đầu, bình tĩnh nói: “Không có mệnh lệnh của các chủ, Uyển Ly không dám tự tiện ra tay.”

Dạ Mệnh không nói gì, chỉ nhìn tên Tà Túy cự nhân kia, lẩm bẩm: “Dựa theo khí tức, hẳn tên yêu ma này là từ một tên tà tu nào đó đọa hóa.”

Hắn vừa dứt lời.

“Yêu nghiệt đừng hòng láo xược!”

“Dám ra tay trong địa phận thuộc quyền quản lý của Thiên Kiếm hoàng triều, muốn chết.”

Hai đạo tiếng quát truyền đến từ phía sau.

Hai thanh phi kiếm bay vút đến từ xa bên ngoài.

“A! Lũ sâu kiến Hoàng triều, đến đây hết đi!”

Tà Túy cự nhân quay người, gầm thét một tiếng, hai tay ngưng tụ ra một thanh kiếm bằng âm khí.

“Rầm.”

Một âm thanh va chạm nặng nề vang lên.

Tà Túy cự nhân ngăn cản hai đạo công kích sắc bén đến từ phía xa thành công.

Xa xa, hai Đại Đế Nhập Đạo Cảnh sơ kỳ cầm chặt phi kiếm bay trở về.

“Không nghĩ tới thế mà người này lại đột phá đến Đại Đế nhanh như vậy.”

Một người nhíu mày nói.

“Sợ gì, hai người chúng ta còn sợ không đánh lại một mình tên ấy à?”

“Ta tới kiềm chế hắn, công kích giao cho Lôi huynh nhé.”

“Đã biết.”

Dạ Mệnh nhìn trận đại chiến xảy ra bất ngờ này, sắc mặt không có một tia sóng gió. Từ sau khi bước vào Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong, nắm giữ quyền hành Vạn giới đến này, hắn thấy loại cấp bậc chiến đấu này giống y như mấy tiểu hài tử đùa giỡn với nhau.

Chiến đấu kéo dài mấy phút, sắc mặt hai Đại Đế đến từ Thiên Kiếm hoàng triều lộ ra vẻ khó coi.

Bởi vì tu vi của đầu yêu mà này không phải Nhập Đạo Cảnh sơ kỳ, mà là trung kỳ!

“Đáng chết, hiện tại mới bao lâu, sao tên này lại đột phá nhanh như thế?”

“Ha ha ha, hai con rệp, chết đi cho bản tọa!”

Tà Túy cự nhân tung một chiêu phá hủy trận pháp nửa bước Đế cấp kia, sau đó vung kiếm, đánh bay hai Đại Đế Nhập Đạo Cảnh đến từ Thiên Kiếm hoàng triều ra ngoài.

“Phụt!”

Một người phun ra một ngụm máu, hoảng sợ nhìn Tà Túy cự nhân tỏa ra âm khí kinh thiên động địa kia.

“Lực lượng này đã gần như sáng bằng Nhập Đạo Cảnh hậu kỳ.”

“Phải gọi tu sĩ trừ ma mạnh hơn đến đây mới được.”

“Bạc Vân huynh, ngươi về bẩm báo chuyện này với triều đình trước đi, ta ở lại đây cản hắn!”

Lôi Đoan truyền âm cho tu sĩ phía sau.

“Nhưng mà...”

“Không ổn! Mau tránh ra!”

Lôi Đoan hét lớn.

Chỉ thấy Tà Túy cự nhân kia lại phát động công kích.

Kiếm Bạc Vân dùng kiếm ngăn cản trước người.

Ầm một tiếng, bị đánh bay thẳng đến ngọn núi mấy vạn mét, cuốn lên một trận bụi đất.

“Ha ha ha, hôm nay bản tọa muốn nhìn xem ai có thể ngăn cản ta!”

Tiếng cười của yêu ma bao phủ phạm vi mấy trăm dặm.

Lôi Đoan nghiến răng.

“Đáng chết, lực lượng tên gia hỏa này quá cường đại, nếu biết trước đã dẫn Vân Trường đạo hữu đến rồi.”

“A, hai tên người thường cũng dám nhìn chằm chằm bản tọa!”

Yêu ma không giải quyết Lôi Đoan trước mà nhìn xuống hai người Dạ Mệnh đứng ở cổng trạch viện.

Bởi vì Dạ Mệnh và Cung Uyển Ly đều thu khí tức tu vi vào trong cơ thể nên yêu ma kia xem hai người bọn họ chỉ là người thường.

Nếu không, Dạ Mệnh mà không thu liễm khí tức, chỉ cần hắn phát ra một tia thôi đã đủ xóa sạch tên yêu ma này rồi.

Dạ Mệnh ngẩng đầu nhìn về phía yêu ma, ánh mắt vô cùng yên tĩnh.

“Hẳn là bản các chủ nói với ngươi những lời này mới đúng.”

Yêu ma cười rộ lên.

Bỗng nhiên, con ngươi nó co rụt lại.

Bởi vì khí tức của Dạ Mệnh vốn đang vô hại bỗng thay đổi.

Cảm nhận luồng khí tức và uy áp kia, yêu ma không dám thở mạnh.

Thật đáng sợ! Mấy ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được khí tức đáng sợ như thế.

“Các, các hạ, ta...”

Chết ở Chư thiên Vạn giới đi, lũ sâu kiến.”

Dạ Mệnh cắt ngang lời cầu xin ta thứ của nó.

Hắn không vận chuyển một tia linh khí, chỉ khẽ nhúc nhích ý niệm.