Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 819: Bí cảnh Lôi tông. (2)




“Tông chủ đại nhân, để tránh cho những người này đoạt truyền thừa với chúng ta, có cần… Hay không?”

Một vị trưởng lão bên cạnh Lâm Đạo Tồn truyền âm nói.

Lâm Đạo Tồn lại trả lời: “Không cần. Nếu mà bọn chúng dám cầm thứ gì thuộc về bản tông chủ, bản tông chủ tự có thủ đoạn đối đáp với bọn họ.”

“Một vài con kiến chẳng đến Thánh Cảnh mà thôi.”

Lâm Đạo Tồn cười nhạo thầm trong lòng.

Hắn ta thấy, Đại Hoang Hoàng Triều, Phi Ưng môn cái gì chứ, ở trước mặt Vĩnh Lạc tông của hắn ta, tất cả đều chỉ là con kiến.

“Phiền ngươi nhường đường một chút.”

Một giọng nói có chút nhập nhèm và lạnh nhạt vang lên.

Đám người Lâm Đạo Tồn không khỏi quay đầu nhìn về phía sau.

Phía sau, một người đàn ông khoác trên vai một chiếc áo xanh hiện ra ở trước mặt bọn họ. Dạ Mệnh một đống người đứng chắn trước mặt mình nói.

Hậu Văn Thanh xoay người, nhìn thấy Dạ Mệnh, hắn ta tỉ mỉ quan sát một chút.

Tông chủ hay kẻ mạnh các phương ở Hạo Hãn đại lục thì bọn họ đều biết, nhưng Dạ Mệnh trước mắt hiển nhiên không ở trong số đó.

“Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nếu không muốn chết thì nhanh cút đi, bí cảnh Lôi tông này không phải thứ như người muốn tới là có thể tới. “

Một người nhìn về phía Dạ Mệnh lạnh lùng nói.

“Quên đi. Với những con kiến hôi như ngươi đây thì nói thêm nửa câu cũng là lời vô ích.”

Dạ Mệnh lắc đầu, thời gian bây giờ của hắn có thể nói là rất gấp.

Dạ Mệnh hơi chuyển động ý niệm một chút, vài tên Bán Thánh Cảnh chắn ở trước mặt hắn phát hiện không thể khống chế thân thể của chính mình, vô thức mà nhường một con đường ra cho Dạ Mệnh.

Chân hắn đạp lên hư không, từng bước một tiến về phía trước.

Lâm Đạo Tồn nhìn thanh niên thần bí mà chính mình chưa bao giờ gặp này, nhếch miệng lên: “Rất thú vị. Bản tông chủ vậy mà lại không nhìn ra được tu vi của người này.”

“Tông chủ, đến cả ngài cũng không nhìn ra tu vi của người này ư?”

Trưởng lão Vĩnh Lạc tông ở bên cạnh có chút khiếp sợ mà truyền âm nói.

“Tu vi của các hạ tu hẳn cũng là Thánh Cảnh, không biết là lão tổ của phương tông môn hay thế lực nào?”

Lâm Đạo Tồn mở miệng hỏi.

“Huyết Sát Các.”

Dạ Mệnh cười, nói ra ba chữ.

Mạch suy nghĩ của Lâm Đạo Tồn cẩn thận mà nối kết, nhưng nghĩ như thế nào, hắn ta cũng không nhớ ra được có từng nghe nói về một thế lực như vậy.

Dạ Mệnh từng bước đi tới trước cấm chế.

Tay phải của hắn chậm rãi giơ lên.

Lâm Đạo Tồn nói: “Nếu các hạ muốn cưỡng ép phá cấm chế này thì vẫn nên thôi, muốn phá vỡ nõ, tu vi ít nhất cũng phải là Đại Đế...”

Ầm!

Một tiếng nổ vô cùng vang dội phát ra, khiến đám người Lâm Đạo Tồn sửng sốt há miệng ngay tại chỗ. Đạo cấm chế này lại bị phá vỡ thoải mái trước mặt Dạ Mệnh, trong con mắt trừng lớn của mọi người.

Sau khi Dạ Mệnh phá tan cấm chế thì tiến thẳng vào bên trong. Thấy hắn thành công bước vào bí cảnh, Lâm Đạo Tồn nhanh chóng vận chuyển thân pháp tăng tốc, vượt lên trước là người thứ hai tiến vào bí cảnh. Những người khác vội lấy lại tinh thần, điên cuồng tràn vào trong như bầy ong.

Sau khi Lâm Đạo Tồn tiến vào bí cảnh, hắn ta nhìn bốn phía xung quanh nhưng lại phát hiện đã không còn tung tích của Dạ Mệnh.

“Đáng chết, truyền thừa!”

Lâm Đạo Tồn vội vàng bay thẳng về phía trước.

Hắn ta sợ Dạ Mệnh tới đây tranh đoạt truyền thừa Đại Đế với mình, nhưng hắn ta suy nghĩ nhiều quá.

Bóng dáng Dạ mệnh xuất hiện trên đại điện Lôi Lệ Tông ngày xưa.

Nơi này đổ nát thê lương, mặt đất tràn đầy bụi bặm và vết máu khô cạn lọt vào trong mắt hắn.

Dạ Mệnh đi thẳng đến trước mặt một bộ xương khô ngồi trên chủ vị đại điện.

Bộ xương này ngã xuống trong tư thế ngồi xếp bằng, trên bàn còn có một bộ tranh chữ, trên đó viết mấy chữ bằng máu.

“Vĩnh Lạc Tông giết chết tất cả năm ngàn ba trăm lẻ hai người của Lôi Lệ Tông ta! Nhất định ngày sau sẽ bị trời phạt!”

Vẻ mặt Dạ Mệnh vẫn bình tĩnh.

Hắn di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm một cái nạo giới trên ngón trỏ phải của bộ xương.

“Đã tìm được.”

Nạp giới bay đến tay Dạ Mệnh dưới sự khống chế của hắn, đồng thời giọng nói của hệ thống cũng vang lên.

“Hệ thống đang hấp thu mảnh vỡ hệ thông... Hấp thu xong.”

“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh của hệ thống, ban thưởng hai phần bản nguyên của Chư thiên Vạn giới.”

Tiếng hệ thống vang lên.

Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ, Dạ Mệnh cũng không định ở lại chỗ này lãng phí thời gian, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Các hạ chậm đã.”

Dạ Mệnh nhíu mày.

Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện một người.

Lâm Đạo Tồn nhìn chằm chằm nạp giới trên tay Dạ Mệnh.

“Xin hỏi các hạ có thể nhường nạp giới cho bản tông chủ được không, thứ này rất quan trọng với bản tông chủ.”

Dạ Mệnh vừa lấy được mảnh vỡ hệ thống nên tâm trạng không tệ.