Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 733: Thiên Toàn đại lục bị khống chế (2)




Hai người chỉ có thể kiên trì. Họ đi theo Dư sư huynh vào bên trong một căn phòng.

Đệ tử mà trước đó nói 'có phải Dư sư huynh muốn lười biếng không' chẳng nói mấy lời đã bắt đầu xin lỗi: "Dư sư huynh, xin huynh hãy nghe lời giải thích của ta!"

"Nói đi."

Hai người thấy Dư sư huynh chịu nghe lời giải thích của mình thì vội vã bắt đầu nói.

Một lúc sau.

"Chuyện chính là như vậy ạ!" Một người gượng cười bảo.

"Đều là hiểu lầm, là hiểu lầm cả thôi. Xin sư huynh đây chớ để ở trong lòng."

"Ta hiểu rồi." Dư sư huynh chậm rãi xoay người.

Giữa lúc hai người cho rằng Dư sư huynh đã tha cho bọn họ, thì đột nhiên!

Một tiếng 'vụt' vang lên.

Hai người mơ hồ nghe được một tiếng động phát ra từ kiếm khí vang vọng bên tai bọn họ.

"Không hay rồi!"

Một người trong đó cảm nhận được nguy cơ tử vong ngẩng đầu lên.

Kiếm quang đã đập vào mặt.

Phụt!

Hai cái đầu trước sau lăn xuống tại chỗ, máu tươi văng ra đầy đất.

Người gọi là Dư sư huynh trong mắt bọn họ thình lình biến thành một người khác.

"Không chịu nổi một kích."

Xử lý xong thi thể của hai người này, vị sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa của Huyết Sát Các phòng đẩy cửa ra đi ra ngoài. Chỉ thấy chỗ có hai đệ tử kia đứng trước đó lại xuất hiện hai người giống như tu sĩ của Hạo Thiên Minh y đúc. Tất nhiên đây chính là sát thủ của Huyết Sát Các cải trang.

Họ là tai mắt trà trộn vào.

Nửa tiếng sau, dưới tình cảnh không ai phát hiện được, cứ điểm ở khu vực các châu phía Nam này đã bị Huyết Sát Các khống chế.

Ngoại trừ khu vực các châu phía Nam ra, ba châu ở phía Bắc cũng tương tự, chúng đều sát thủ đến từ Huyết Sát Các chiếm lĩnh dưới tình thế bất ngờ. Còn như Thường Ngọc Sơn, người đang có mặt tại trung tâm của Thiên Toàn đại lục thì vẫn chưa phát hiện ra tình huống này. Ông ta vẫn đang tự suy tính kế hoạch lớn tiếp theo.

"Sao rồi? Đã tra ra được chút gì chưa?" Thường Ngọc Sơn hỏi.

Tu sĩ Hạo Thiên Minh quỳ gối trước mặt Thường Ngọc Sơn bẩm báo đúng sự thật: "Đại nhân, sau khi hai người mới nãy thuộc hạ phái ra tìm kiếm Tử Oán rời khỏi Thiên Toàn đại lục không lâu thì đột nhiên cắt đứt liên lạc với thuộc hạ rồi ạ."

"Cắt đứt liên lạc? Xảy ra chuyện gì rồi?" Thường Ngọc Sơn nhăn mặt hỏi.

Hắn ta trả lời: "Xem xét từ chút tin tức cuối cùng truyền về được thì chắc đã bị tu sĩ lạ mặt nào đó đánh úp."

Nghe như vậy, khuôn mặt Thường Ngọc Sơn sầm xuống: "Có người dám ra tay với người của Hạo Thiên Minh nữa sao? Đã chán sống rồi à?"

"Có thể tra ra được vị trí tương đối của hai người đó sau khi chết không?"

"Được ạ."

"Hay lắm. Chuẩn bị một chút."

"Phái tu sĩ của Tứ Đại châu vực vào chung chỗ đó trước đi, phải bắt về được kẻ đã ra tay cho bổn phó minh chủ!" Thường Ngọc Sơn nói.

"Dạ!"

"Nếu hiểu rồi thì nhanh chóng lui ra thực hiện đi."

Đợi cho người đi rồi, đôi mắt của Thường Ngọc Sơn đột nhiên nhíu lại: "Ai đó?"

Không ngờ lại có một kẻ xa lạ đi vào từ lối vào đại điện.

"Ngươi chính là Phó minh chủ Thường Ngọc Sơn của Hạo Thiên Minh phải không?" Người tới người khoác áo màu đen, bên dưới áo choàng truyền đến một giọng nói khàn khàn.

"Ha ha ha. Lần đầu tiên có kẻ dám nói chuyện với ta như vậy đấy!"

Thường Ngọc Sơn thấy người này không không trả lời câu hỏi của mình mà trái lại còn chấn vấn ngược mình thì không kìm được mà bật cười lớn một tiếng.

Trong suốt thời gian ông ta là một trong hai mươi bảy vị phó minh chủ Hạo Thiên Minh đây cũng là lần đầu có người dám nói chuyện với ông ta như vậy.

"Đúng vậy thì sao?" Thường Ngọc Sơn đứng dậy, một thân tu vi Hợp Đạo Cảnh bộc phát ra! 'Ầm!'

Tu vi tương tự Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ giống hệt nước lũ cuồn cuộn tỏa ra từ trên người Thường Ngọc Sơn, bao phủ hết mấy nghìn dặm xung quanh đó.

Trên khuôn mặt của Thường Ngọc Sơn, người cho rằng đối phương đã bị uy phong từ tu vi của mình trấn áp cho không còn nhúc nhích được, lộ ra biểu cảm khinh miệt.

"Mặc dù ta không biết ngươi đã lẻn vào đây như thế nào, nhưng hôm nay ngươi cũng toi mạng tại đây thôi!"

"Huyết Minh Chi Hà!" Sau khi quát lên một tiếng, Thường Ngọc Sơn lại đột nhiên phóng ra một dòng sông máu tuôn trào lơ lửng từ giữa hư không. Dòng sông máu chuyển động, lao về phía 'tên nhãi nhép' không biết sống chết trước mặt ông ta.

"Hóa thành một phần trong Huyết Hà của ta đi!"

Dòng sông máu ập vào trên người kẻ mặc áo choàng đen.

Dưới sự ăn mòn của dòng sông máu, áo choàng đen từ từ tan đi. Thường Ngọc Sơn thấy vậy thì nhe răng cười.

Huyết hà của ông ta có thể ăn mòn thiên địa vạn vật. Dù có là cực phẩm pháp bảo phòng ngự Đế giai thì cũng không thể chống chịu được thời gian dài dưới huyết hà của ông ta.

Ông ta nhìn cái áo choàng đen chẳng mấy chốc đã tiêu tán.