Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 732: Thiên Toàn đại lục bị khống chế




Lâm Vạn nghe thế thì gật đầu một cái đầy gượng gạo.

Thường Ngọc Sơn cười bảo: "Lâm tông chủ, gần đây Hạo Thiên Minh mới phát hiện ra một đại lục mới, đang chuẩn bị tiến hành chiếm trước, sẽ hao phí rất nhiều tài nguyên. Vì Hạo Thiên Minh mà cũng là vì suy nghĩ cho chính Vạn Tuyết tông của các ngươi, hy vọng Lâm tông chủ có thể giao mạch khoáng linh thạch này cho Hạo Thiên Minh của chúng ta."

Lâm Vạn nghe vậy thì trong lòng khó chịu không gì sánh nổi.

Hắn ta còn tưởng Thường Ngọc Sơn tự nhiên tốt đẹp, thì ra nội tâm đã có tính toán sẵn từ lâu. Thường Ngọc Sơn nói như vậy thì căn bản hắn ta không hề tin tưởng.

Với sức mạnh của Hạo Thiên Minh, công chiếm bất kỳ một đại lục nào cùng lắm cũng chỉ là chuyện trong mấy ngày thôi. Rõ ràng là Thường Ngọc Sơn muốn mượn cái cớ để độc chiếm mỏ linh thạch.

Tuy là Lâm Vạn đoán được suy nghĩ thật sự trong lòng Thường Ngọc Sơn. Tuy nhiên, vì bất đắc dĩ ngại trước thực lực và thân phận nên hắn ta chỉ có thể thỏa hiệp.

"Có thể cống hiến một phần sức lực cho Hạo Thiên Minh là vinh hạnh của ta, Thường phó minh chủ muốn cứ lấy về thôi!" Lâm Vạn nói với điệu bộ vờ mỉm cười.

Thấy Lâm Vạn cứ thế mà đồng ý rồi, trong lòng Thường Ngọc Sơn thấy hả dạ. Ông ta bảo: "Lâm tông chủ cống hiến cho Hạo Thiên Minh như vậy, nhất định ngày sau ta sẽ báo cáo với Hạo Thiên Minh trong buổi tụ hội. Hạo Thiên Minh tuyệt đối sẽ không bạc đãi bất kỳ ai có đóng góp cho Hạo Thiên Minh."

Nghe được câu nói này thì trong lòng Lâm Vạn chỉ cười lạnh không ngừng.

Ha ha, hắn ta hoàn toàn chẳng để lọt tai mấy lời chó má này của Thường Ngọc Sơn! Sau này ông ta không hãm hại sau lưng hắn ta thì hắn ta đã biết ơn lắm rồi.

"Ta vẫn còn việc gấp chưa xử lý, xin đi trước vậy."

"Lâm tông chủ đi thong thả, không tiễn." Thường Ngọc Sơn trả lời.

Đợi cho Lâm Vạn đã khuất khỏi tầm mắt mình rồi, khóe miệng ông ta bèn nhếch lên một nụ cười.

"Lâm Vạn ơi là Lâm Vạn. Tuy là ta không biết cuối cùng ngươi muốn ba ngày là để làm gì, nhưng nếu ta muốn giết ngươi thì cùng lắm chỉ đơn giản như nghiền nát một con giun, con dế mà thôi."

Thường Ngọc Sơn ông ta là một người có tu vi Tôn Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ. Ông ta muốn đối phó một Lâm Vạn Dung Đạo Cảnh đỉnh phong cỏn con này thì cùng lắm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Còn như những Hợp Đạo Cảnh vốn có mặt ở Thiên Toàn đại lục này thì đã bị Hạo Thiên Minh bọn hắn giết sạch trước khi Hạo Thiên Minh đánh chiếm Thiên Toàn đại lục rồi. Bây giờ nói Thường Ngọc Sơn ông ta là vương của cả cõi Thiên Toàn đại lục này thì cũng không khoa trương chút nào.

"Người đâu!" Ông ta quát ra một tiếng.

Thêm một tu sĩ của Hạo Thiên Minh đi tới.

"Không biết đại nhân có gì dặn dò?"

"Phái người đi tra rõ cho ta vị trí Tử Oán rơi xuống." Thường Ngọc Sơn nói.

Ngay ngày hôm qua hồn hỏa của Tử Oán đột nhiên tắt mất.

Bản thân ông ta muốn vận tinh thần lực lên, tìm kiếm qua hơi thở mà Tử Oán để lại một phen, nhưng lại gặp phải một vạch cản cường đại.

Vạch cản cường đại như vậy đã chứng minh chắc hẳn Tử Oán bỏ mạng trong một đại lục nào đó rồi. Nếu đại lục kia vẫn chưa bị thế lực khác nắm giữ, vậy ông ta có thể lập được công lớn rồi.

"Dạ!"

Tên tu sĩ Hạo Thiên Minh kia chắp tay thi lễ rồi lui xuống.

"Dám giết người của Thường Ngọc Sơn ta, vậy tuyệt đối đừng để ta phát hiện ra ngươi!" Thường Ngọc Sơn ngồi một mình tại chỗ, gằn giọng bảo.

Sợ là Thường Ngọc Sơn không hề biết lúc này thủ phạm mà ông ta muốn tìm đã nắm giữ toàn bộ các châu phía Nam của Thiên Toàn đại lục rồi.

Tại một cứ điểm mà Hạo Thiên Minh thiết lập ở đó.

"Nhàm chán quá đi! Nếu biết trước thì ta đã không nhận nhiệm vụ thế này rồi. Bây giờ thì hay ho đấy, bị phái đến cái loại rừng hoang núi vắng này!" Một đệ tử của Hạo Thiên Minh mà trên mặt viết đầy mấy chữ 'buồn chán', nói.

"Được rồi, đừng oán giận nữa. Ngươi cho là chỉ mình ngươi cảm thấy như vậy à?" Một đệ tử khác ở bên cạnh hắn ta không kìm được mà bảo.

"Phải rồi. Sao lại không thấy bóng dáng của Dư sư huynh vậy?"

"Dư sư huynh nói hắn đi xử lý một số việc vặt."

"Việc vặt? Ngươi nói xem liệu Dư sư huynh có thể mượn cái cớ vậy mà lười biếng không?"

"Hừm... hình như cũng có thể đấy!" Vừa nói lời ra khỏi miệng thì người đệ tử bảo câu này lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Chào, xin chào Dư sư huynh." Khuôn mặt của gã đệ tử này trắng bệch một phen, khỏi nói là trông nó khó coi đến mức nào.

"Chào Dư sư huynh ạ." Tên còn lại cũng bèn vội vã chắp tay.

"Dư sư huynh, xin huynh nghe ta giải thích đi!"

"Hai người các ngươi theo ta vào đây, ta có chuyện muốn bàn bạc với các ngươi."

Người được gọi là Dư sư huynh mở miệng bảo.