Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 734: Phó minh chủ Thường Ngọc Sơn




Nhưng sự tiến triển của quá trình thì vẫn chưa xảy ra như ông ta tưởng tượng, rằng sau khi áo choàng đen biến mất thì một cơ thể đã bị ăn mòn tới máu thịt be bét sẽ hiện ra, nhưng sự thật là hiện tại hình ảnh đó vẫn chưa xuất hiện.

Trái lại thì có thứ gì đó đen như mực lộ ra. Ông ta định thần nhìn lại thì nhận ra đó là một bộ áo giáp.

"Cái quỷ gì vậy?"

Sau khi Thường Ngọc Sơn nhìn thấy hình dáng chân thật của Minh Vong thì ngây ra tại chỗ. Rõ ràng trong lúc cơ thể bị huyết hà cọ rửa thì đối phương cũng chưa từng xuất hiện tình huống bất thường nào, vẫn lẳng lặng đứng ngay ở đó, vững như bàn thạch.

Thường Ngọc Sơn phát hiện ra vấn đề thì trong tay hiện ra một thanh quỷ đầu đao.

"Thằng nhãi giả thần giả quỷ!"

"Quỷ Thần Thí Trảm!"

Thứ ở trong tay Thường Ngọc Sơn hiện tại chính là một pháp bảo thượng phẩm Đế giai. Trên quỷ đầu đao tỏa ra một hàn quang hung mãnh. Trong nháy mắt, người này xuất hiện trước mặt Minh Vong, ngay sau đó thì bổ một đao tới không hề do dự. Trong giây phút thanh đao vung lên, vô số dị tượng xuất hiện. Minh Vong cảm nhận được đao khí như mãnh thú hồng hoang này thì vẫn bình tĩnh như thường.

Song Quỷ Hỏa từ từ bốc lên.

"Âm Trấn!"

Âm khí ùn ùn kéo tới.

Trong nháy mắt, đao khí vốn dĩ có uy lực mạnh mẽ bèn bị âm khí của Minh Vong áp chế mất. Hàn khí đột ngột tăng lên.

"Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong?"

Thường Ngọc Sơn kinh hô hét lên, đồng thời một đao của ông ta cũng chém vào một lá chắn âm khí ở trước mặt Minh Vong. Không hề có bất kỳ luồng sóng nào xuất hiện.

Thường Ngọc Sơn thấy tình thế không ổn bèn định lui ra phía sau mấy bước, ngờ đâu chuyện đã muộn rồi. Tay phải của Minh Vong chuyển động.

"Xuống!"

Trên đỉnh đầu của Thường Ngọc Sơn đã tích tụ một mảng sương mù âm khí. Âm khí từ từ cuộn lại, dần dần tạo thành một bàn tay lớn.

Bàn tay to như Ngũ Chỉ Sơn đè áp vậy, ập thẳng xuống. Thường Ngọc Sơn xoay người chắn quỷ đầu đao trước cơ thể.

Sức mạnh của bàn tay này mạng hơn toàn bộ sức mạnh trên người Thường Ngọc Sơn cộng lại rất nhiều lần.

Vị phó minh chủ của Hạo Thiên Minh không ai bì nổi này, cứ thế mà bị một bàn tay được tạo thành âm khí áp thẳng xuống đất, không động đậy được.

Khuôn mặt Thường Ngọc Sơn đỏ bừng.

"Thiên Toàn đại lục tuyệt đối không thể có Đại Đế Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong. Rốt cuộc các hạ là thế lực đến từ phương nào?"

Minh Vong bước từng bước về phía ông ta, không hề trả lời.

Trong lòng Thường Ngọc Sơn thấy hơi nóng nảy.

"Các hạ giết ta thì sẽ trở thành kẻ địch của cả Hạo Thiên Minh. Tuy các hạ là Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong, nhưng Hạo Thiên Minh ta cũng có đại năng Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong trấn thủ!"

Minh Vong mở miệng nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu."

Thường Ngọc Sơn nghe được câu này thì có thể nói là trong lòng lập tức bình tĩnh hơn không ít.

Ông ta chỉ mới đột phá tới Hợp Đạo chưa được trăm năm, không hề muốn thân tiêu đạo vẫn nhanh như thế.

"Ta chỉ muốn lấy trí nhớ của ngươi mà thôi."

Thường Ngọc Sơn nghe vậy thì khuôn mặt đại biến. Chỉ là bây giờ tứ chi ông ta đã hoàn toàn bị giữ lại, căn bản ông ta không có sức phản kháng.

Ý niệm của Minh Vong đột ngột chuyển động, tay trái vung lên.

Một bàn tay xương lạnh như băng bóp lấy hai má của Thường Ngọc Sơn, bắt đầu lấy đi trí nhớ của ông ta.

"Ngươi!"

Thường Ngọc Sơn trợn mắt nhìn.

Theo thời gian trôi qua từng chút một, đôi mắt giận dữ của ông ta dần dần mất đi tiêu cự. Đợi cho Minh Vong cướp đi hết toàn bộ trí nhớ của vị phó minh chủ Hạo Thiên Minh Thường Ngọc Sơn này, chỉ để lại mỗi cơ thể trống rỗng không trí nhớ thì một tiếng nói vang lên: "Cứ để ông ta lại cho ta!"

Bàng Vân bước ra từ hư không ở phía sau Minh Vong.

Đôi mắt của Bàng Vân rơi xuống thân xác hoàn mỹ của Thường Ngọc Sơn.

"Ta hiểu rồi."

Minh Vong gật đầu, sau đó thì xoay người rời đi.

Chỉ còn lại một mình Bàng Vân bắt đầu tiến hành cải tạo thân xác này.

...

Trấn Ngục Ma Các.

Khuôn mặt Phong Thanh Trúc có hơi đỏ bừng, trên người cũng toàn là bọt nước.

Bộ quần áo đen mỏng manh trên người dính sát vào cơ thể, vẽ lại những đường cong thướt tha, tiên tư ngọc sắc.

"Có sao không?"

Dạ Mệnh mới đổi lại một thân áo trắng.

"Không sao ạ." Phong Thanh Trúc vội vã lắc đầu.

"Vậy thiếp xin lui xuống trước."

Dạ Mệnh gật đầu.

Hắn vừa mới rút được một lần Uyên Thánh Ương Trì trên bàn quay kim sắc. Hệ thống hỏi hắn có muốn sử dụng không.

Dạ Mệnh vô thức nói một câu 'dùng'. Kết quả hắn đang nghe Phong Thanh Trúc khảy đàn tỳ bà thì hai người đột nhiên di chuyển tới một không gian kín với bể tắm ở giữa.

Ban đầu thì khuôn mặt của chính hắn cũng ngẩn ra, phải hỏi hệ thống mới biết thật ra Uyên Thánh Ương Trì này chính là tắm rửa. Hắn thấy được trong bể tắm ở trung tâm này có rất nhiều linh khí.