Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 714: Võ Húc xin giúp đỡ (2)




"Truyền ý chỉ của trẫm, triệu tập toàn bộ đại quân đến biên thành."

Đại thần nghe vậy không nhịn được nói: "Nhưng thưa bệ hạ, nếu làm như vậy thì phía Tây Nam và Nam Bắc đều sẽ không người trấn thủ, chẳng may…"

"Ngươi là thánh hoàng hay ta là thánh hoàng!"

Tâm trạng Võ Húc vốn đang buồn bực khó chịu cực kỳ, nghe vậy thì lập tức rít lên.

Đại thần vội vàng dập đầu nói: "Là thần ngu dốt, là thần lắm miệng, thỉnh bệ hạ thứ tội."

"Được rồi. Mau đi làm theo lệnh của trẫm."

"Rõ"

Sau khi đại thần rời đi.

Võ Húc ngồi ở vị trí thánh hoàng rơi vào trầm tư.

Võ Chân Thánh Triều không còn cơ hội, đành phải dựa vào Tiên Tần Thánh Triều.

Đại quân Thiên Kế Thánh Triều đã liên tục công chiếm vài tòa quận thành, thế như chẻ tre. Còn bên Ngự lâm quân phòng thủ chỉ có thể liên tiếp bại lui, không ngừng lui lại, hi vọng giữ được tòa quận thành tiếp theo.

Mặt phó tướng quân Cao Diệu đã treo đầy ý cười, lâu lắm rồi hắn không đánh trận nào toàn thắng thế này.

Hắn nhìn về phía Bàng Vân đạp giữa không trung bên kia.

Cao Diệu không ngốc, hắn biết đại quân có thể thắng nhanh như vậy, ngay cả Ngự Lâm quân, đội quân vương bài của Võ Chân Thánh Triều cũng phải bại lui là có quan hệ rất lớn tới Bàng Vân.

Dù sao Bàng Vân dùng năng lực một người thoải mái chém giết đầu ba vị Đại Đế của Ngự Lâm quân ngay dưới mắt mọi người, khiến sĩ khí bên Ngự Lâm quân suy giảm mạnh.

Đôi ma nhãn Loạn Hoa Đồng của Bàng Vân chợt mở bừng ra, nhìn về phía một chúng Ngự lâm quân phía xa.

"Thế nào? Không có ai à?"

Nhưng Bàng Vân vừa nói ra lời này không lâu, mây mù trên bầu trời chợt tứ tán.

Một tiếng sấm đánh ầm ầm vang dội: "Thú vị lắm, mạt tướng đến chơi với ngươi!"

Diệp Thu Thành tay phải cầm kiếm, chân đạp hư không, chỉ mũi kiếm về phía Bàng Vân.

Bàng Vân nhìn Diệp Thu Thành: "Hợp Đạo hậu kỳ… Không, còn kém bước cuối cùng."

"Ngươi không phải đối thủ của ta."

Bàng Vân rất bình tĩnh nói, một câu này vào trong lỗ tai Diệp Thu Thành khiến hắn ta buồn cười không thôi.

"Không biết các hạ lấy đâu ra tự tin mà nói dõng dạc như vậy."

Diệp Thu Thành cầm lợi kiếm nhắm ngay Bàng Vân, cười nhạo thành tiếng:

"Kiếm Túng Thất Hoành!"

Vị Đại Đế Hợp Đạo trung kỳ này liên tục bổ ra bảy kiếm. Bàng Vân không hề ra tay, Loạn Hoa Đồng lẳng lặng nhìn chăm chú vào bảy đạo kiếm khí uy lực mười phần này.

"Huyễn Phệ."

Ánh sáng tím lấp lánh trong đồng tử của hắn.

Kiếm khí Diệp Thu Thành phóng ra đột nhiên không hiểu tại sao lại bốc hơi. Ngay cả Diệp Thu Thành cũng mờ mịt khiếp sợ.

"Xảy ra chuyện gì, sao công kích của ta lại…"

Sau khi dùng Loạn Hoa Đồng triệt tiêu công kích của đối phương, Bàng Vân cũng không buồn tấn công ngay, mà nhắm hai mắt lại: "Xem ra không cần ta ra tay."

Diệp Thu Thành không có cơ hội lý giải những lời này, đang chuẩn bị tiếp tục huy kiếm thì sau lưng chợt truyền đến một khí tức không tầm thường.

"Cảm giác này là…" Diệp Thu Thành xoay phắt người lại.

Pháp bảo công kích thẳng về phía sau.

Nhưng kiếm của ông ta lập tức va chạm phải thứ gì đó rất cứng rắn, phát ra tiếng ‘keng’ thanh thúy.

Diệp Thu Thành tập trung nhìn lại,thấy người đứng sau lưng khoác một thân giáp vong linh, âm khí vờn quanh áo giáp.

Minh Vong nhìn chằm chằm Diệp Thu Thành bằng đôi ma trơi của mình.

Diệp Thu Thành vừa đối diện với ánh mắt của Minh Vong thì cảm thấy đáy lòng dâng lên sợ hãi.

"Giả thần giả quỷ, chút kỹ xảo này cũng muốn dọa sợ ta ư!"

Diệp Thu Thành nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, khẽ quát một tiếng, một kiếm toàn lực của Hợp Đạo Cảnh trung kỳ lại bổ về phía Minh Vong.

Minh Vong đứng yên tại chỗ, tùy ý để một kiếm kia của Diệp Thu Thành rơi xuống.

Ruỳnh!

Minh Vong vẫn không chút sứt mẻ đứng tại chỗ như cũ.

Diệp Thu Thành thấy Minh Vong lông tóc vô thương thì trong đầu như bị sấm sét đánh trúng!

Sao lại thế được!

Một kiếm này của ông ta đã dùng hết toàn lực rồi đấy!

"Chém đủ chưa? Đủ rồi thì đến lượt ngô đấy nhé."

Minh Vong vươn tay trái nắm pháp bảo Đế giai thượng phẩm trong tay Diệp Thu Thành. Diệp Thu Thành dùng sức cả hai tay muốn mạnh mẽ đoạt kiếm trở lại, nhưng lại nhận ra kiếm trong tay mình như bị một tòa núi ngăn chặn, khó có thể rút ra được.

Diệp Thu Thành nhanh chóng phản ứng lại, nếu không thể nhổ ra thì dứt khoát buông tay, sửa thành dùng công pháp tới công kích.

"Tu La Phù Đồ thuật!"

Tay trái Diệp Thu Thành kháp ấn, tay phải thành kiếm chỉ. Hùng hổ khí phách đọc vài câu pháp quyết, sau đó hợp hai tay lại!

Một Tu La diện mạo thiện lành, đeo vòng cổ Phật châu xuất hiện sau lưng Diệp Thu Thành. Tu La nửa người trần trụi, có ba đầu sáu tay, một đôi răng nanh nhọn hoắt như lợn rừng.

Sáu tay của Tu La đồng loạt hành động, tựa như muốn xử quyết Minh Vong tại chỗ!

"Đi tìm chết đi!" Diệp Thu Thành quát lớn.