Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 713: Võ Húc xin giúp đỡ




Võ Húc nói ra những từ ngữ kinh người: "Hạo Minh Thánh Triều đã âm thầm bị Thiên Kế Thánh Triều nắm trong tay, thực lực Thiên Kế Thánh Triều hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của chúng ta, hai thánh triều chúng ta còn không hợp tác nữa thì e là Chiến Quốc đại lục lớn như vậy sớm hay muộn sẽ rơi vào tay Thiên Kế Thánh Triều."

Tần Toại nghe vậy lập tức thu lại vẻ giễu cợt ban đầu.

"Ngươi nói Hạo Minh Thánh Triều bị Thiên Kế Thánh Triều nắm trong tay rồi ư?"

"Đúng vậy."

Võ Húc gật đầu.

Tần Toại nhìn xa xăm, nét mặt mơ hồ không rõ.

Nói thật, chuyện lớn như vậy mà lão không biết. Đương nhiên, lão cũng không xác định được có phải Võ Húc đang dối gạt mình không.

"Vậy nên bây giờ Võ thánh hoàng muốn trẫm làm gì…"

"Ta hy vọng quý triều có thể phái binh lại đây trợ giúp Võ Chân Thánh Triều ta."

Tần Toại liên tưởng đến tình huống hộ vệ báo cáo lại với mình lúc trước, âm thầm cười khẩy.

Xem ra Võ Húc đã không còn cách nào khác, bằng không thì sao có thể vứt bỏ mặt mũi tới cầu xin mình.

Tần Toại ra vẻ trầm tư.

Võ Húc bên kia thấy Tần Toại chậm chạp không nói gì thì bổ sung: "Chỉ cần Tần thánh hoàng nguyện ý phái người tiến đến viện trợ Võ Chân Thánh Triều ta, chờ sau khi sự thành Võ Chân Thánh Triều ta có thể cắt nhường ba vùng núi Bắc Lĩnh cho Tiên Tần Thánh Triều."

Nội tâm Tần Toại nhấc lên gợn sóng không nhỏ. Nhưng mặt ngoài lại vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Lão nhún vai nói: "Cái này… chỉ e không được đâu, Võ Thánh hoàng cũng biết đấy, Tiên Tần Thánh Triều của trẫm cách Võ Chân Thánh Triều xa xôi vô cùng, tạm thời đừng nói đến trèo non lội suối, còn phải…"

Thấy thế, nội tâm Võ Húc dấy lên lửa giận.

Hắn ta cắn chặt răng, lại nói: "Thêm vùng Vân Thú sơn mạch, một tòa tiểu thế giới cùng ba tòa bí cảnh."

Tần Toại bày ra bộ dáng gian nan vô cùng. Lão thở ra một hơi thật dài:

"Ôi chao, nếu Võ thánh hoàng đã cấp bách như vậy… thôi được, trẫm sẽ phái người qua bên đó."

"Càng nhanh càng tốt." Võ Húc nói.

"Xin Võ Thánh hoàng yên tâm."

Võ Húc bên kia trực tiếp cắt đứt liên hệ. Tần Toại lắc đầu, khóe miệng nhếch lên.

"Gọi Diệp tướng quân lại đây cho trẫm."

Chỉ lát sau, một nam tử thân mặc chiến khải màu vàng, tóc buộc đuôi ngựa cao, trên gương mặt có một vết sẹo bắt mắt đi tới. Khí tức trên người nam tử hồn hậu như cự thú viễn cổ, chắp tay làm lễ với Tần Toại:

"Mạt tướng tham kiến bệ hạ."

Tần Toại nhìn vị đại tướng đứng đầu của Tiên Tần Thánh Triều, đồng thời cũng là Đại Đế có thực lực cực mạnh này. Hắn ta được xưng là Sát Lục Đại Đế Diệp Thu Thành, một vị Đại Đế Hợp Đạo Cảnh trung kỳ!

"Diệp tướng quân, trẫm phái ngươi dẫn năm mươi vạn thiết kỵ Tiên Tần ta cấp tốc tới trợ giúp Võ Chân Thánh Triều."

Diệp Thu Thành nghe vậy chắp tay nói: "Bệ hạ, mạt tướng cảm thấy không cần năm mươi vạn thiết kỵ đâu, một mình mạt tướng là đủ rồi!"

Cuồng! Thật sự là quá ngông cuồng!

Nếu có người ngoài nghe được một câu này của Diệp Thu Thành chắc sẽ nói như vậy, nhưng Tần Toại nghe vậy chỉ do dự một lát rồi nói: "Đối phương cũng là Hợp Đạo Cảnh trung kỳ, hơn nữa…"

Diệp Thu Thành thoáng lộ ra một tia khí tức.

Tần Toại chính là Đại Đế Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ, vừa cảm nhận được một thoáng khí tức này lập tức biến sắc.

"Diệp tướng quân, ngươi đã bước vào Hợp Đạo Cảnh hậu kỳ rồi ư?"

Diệp Thu Thành lắc đầu: "Còn thiếu một chút lá chắn cuối cùng."

"Nhưng thần tin chiến dịch lần này cũng đủ để thần lâm trận đột phá."

"Vậy thì tốt, trẫm hiểu rồi."

Tần Toại gật đầu.

"Mạt tướng cáo lui trước."

"Được."

Diệp Thu Thành xoay người rời đi.

Tần Toại nhìn theo bóng lưng Diệp Thu Thành. Đáy mắt lộ ra ý cười.

Nếu Diệp Thu Thành có thể nhân cơ hội này bước vào Hợp Đạo Cảnh hậu kỳ thì không thể tốt hơn.

"Chỉ là không biết lời Võ Húc nói có thật hay không."

Tần Toại nhớ tới lời vừa rồi Võ Húc đã nói.

Liệu có phải Hạo Minh Thánh Triều thật sự đã bị Thiên Kế Thánh Triều nắm trong tay không.

Mấy ngày trước, có hơn một nửa gián điệp tình báo Tiên Tần Thánh Triều của lão ở Hạo Minh Thánh Triều mất liên lạc. Không khó để đoán được, tất cả là do Hạo Minh Thánh Triều bên kia ra tay.

Việc này gián tiếp khiến Tiên Tần Thánh Triều không nhận được thêm tình báo về tình huống bên Hạo Minh Thánh Triều.

Tại hoàng cung Võ Chân Thánh Triều.

Cả gương mặt Võ Húc đã tái nhợt vô lực.

"Tình huống thế nào rồi?"

Trước mặt Võ Húc là một đại thần đang quỳ gối, nói năng lộn xộn báo: "Khởi… khởi bẩm bệ hạ, Đại Đế Hợp Đạo Cảnh của đối phương quá mạnh mẽ, dù chỉnh thể thực lực của Ngự lâm quân cao hơn đại quân Thiên Kế Thánh Triều rất nhiều nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn."

"Còn có thể kiên trì bao lâu."

Võ Húc đã sớm đoán được sẽ như vậy, hơi tiều tụy nói.

"Đại khái còn có thể gắng gượng nửa canh giờ nữa."

Đại thần sợ hãi đáp.