Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 703: Hạo Minh Thánh Hoàng (2)




Nguyên Kiến Bật thấy đối phương chỉ có tu vi Dung Đạo Cảnh sơ kỳ thì bật cười khinh bỉ:

“Chỉ bằng một kẻ Dung Đạo sơ kỳ như ngươi mà cũng muốn giết bổn hoàng?”

“Nô gia đâu có nói mình chỉ đến đây một mình.”

Mị Huyễn giơ tay lên che miệng cười duyên.

Nét khinh bỉ vừa mới gợi lên trên khuôn mặt Nguyên Kiến Bật lập tức cứng lại, ông ta nhíu chặt mày.

Bởi vì từ bốn phía cung điện bỗng nhiên xuất hiện thêm mấy bóng người.

Nhưng khi ông ta thấy rõ tu vi của những người này thì lại bật cười:

“Muốn giết bổn hoàng mà chỉ phái đám binh lính các ngươi sao?”

“Một đám ô hợp mà thôi.”

Ông ta quan sát kĩ một lượt thì thấy có tu vi Nhập Dạo Cảnh, cũng có Dung Đạo Cảnh. Nhưng tất cả đều không phải là đối thủ của ông ta và đám thị vệ bên ngoài.

“Hạo Vệ đâu?”

Nguyên Kiến Bật gọi to.

Chung quanh ông ta bỗng xuất hiện thêm bốn gã thị vệ mặc chiến giáp màu bạc.

Bốn người này đều là hộ vệ do hoàng thất Hạo Minh bồi dưỡng từ xưa, nhiệm vụ của bọn hắn là bảo hộ Thánh Hoàng mọi lúc mọi nơi, gọi tắt là Hạo Vệ.

Mỗi người đều là Dung Đạo Cảnh đỉnh phong.

Bốn Dung Đạo Cảnh đỉnh phong cộng thêm chính bản thân ông ta là năm người, còn sợ không phải là đối thủ của đám ô hợp này hay sao?

“Giết bọn giặc này cho trẫm!”

Nguyên Kiến Bật quát lớn.

“Tuân mệnh!”

Hạo Vệ đồng loạt xông lên.

Một trận chiến trực tiếp nổ ra trong hoàng cung Hạo Minh.

Ầm ầm!

Như Nguyên Kiến Bật đã nói, quả thật Hạo Vệ rất cường đại.

Mỗi người đều có được thân thể vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới.

Công pháp cũng rất cường đại.

Nguyên Kiến Bật thấy ưu thế hoàn toàn nghiêng về một bên thì nhìn về phía Huyễn Mị: "Đây là tự tin của ngươi?"

Huyễn Mị cười khẽ: "Tính thời gian, hẳn là kéo dài không sai biệt lắm."

"Ngươi có ý gì?"

Nguyên Kiến Bật cảm thấy cực kỳ không ổn, không khỏi hỏi ra miệng.

Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!

Tiếng bước chân như động đất chợt vang lên.

"Còn lại năm."

"Còn có người?"

Nguyên Kiến Bật nhìn về phía cửa.

Hổ Sân khôi ngô cao lớn bước từng bước một vào nơi này.

Hai tay Hổ Sân còn nắm theo hai cái đầu máu chảy đầm đìa.

"Triệu tướng quân, Trương tướng quân!"

Thấy hai cái đầu kia, Nguyên Kiến Bật sợ hãi thốt lên.

Sát khí và phẫn hận trong mắt ông ta dâng lên cực điểm! Đồng thời, ông ta cũng âm thầm tăng mạnh cảnh giác.

Tu vi hai vị tướng quân khi còn sống đều là Dung Đạo Cảnh đỉnh phong! Sao có thể bị giải quyết nhanh như vậy?

‘Chẳng lẽ đối phương cũng là Bán Hợp Đạo?’

Nguyên Kiến Bật trầm ngâm.

Hổ Sân buông hai tay, hai cái đầu rơi ‘phịch’ xuống đất.

Hổ Sân lắc lắc cổ:

"Hoạt động một chút đi…"

Rầm!

Mặt đất dưới chân Hổ Sân nháy mắt nứt ra như mạng nhện, lan tràn cả tòa hoàng cung.

"Hợp Đạo đỉnh phong!"

Nguyên Kiến Bật lắp bắp tuôn ra bốn chữ này, Hổ Sân chỉ cách ông ta mười thước.

"Bảo vệ bệ hạ!"

Một hạo vệ nhoáng tới chắn trước mặt Nguyên Kiến Bật, tay phải nắm đao.

Hổ Sân nhếch miệng nâng lên tay trái.

Rầm!

Hai mắt hạo vệ chợt co rụt.

Đao của mình không chỉ bị Hổ Sân thoải mái dùng tay trái ngăn trở, lại thêm Hổ Sân tản ra khí tức Yêu tộc khiến hạo vệ kinh hô ra tiếng,

"Ngươi là Yêu tộc?"

Hổ Sân không trả lời.

Dưới tầm mắt mọi người, Hổ Sân chỉ dùng một tay cường ngạnh phá khai một đao toàn lực của hạo vệ.

"Cút cho ta!"

Tay phải Hổ Sân thành quyền nện xuống.

Nắm tay dừng trên ngực hạo vệ kia, hắn ta chỉ cảm thấy ngực mình như bị mở ra một lỗ máu, đau đớn không thôi.

Tu vi hạo vệ chẳng qua là Dung Đạo Cảnh đỉnh phong mà thôi, đương nhiên không phải đối thủ của Hổ Sân. Một quyền này hạ xuống trực tiếp khiến hạo vệ miệng sùi bọt mép, cơ thể bay ra ngoài.

"Bệ hạ!"

Ba gã hạo vệ còn lại muốn tiến lên hỗ trợ lại bị đám người Huyễn Mị cuốn lấy, trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát thân.

Tuy Nguyên Kiến Bật quý vì thánh hoàng của Hạo Minh Thánh Triều, nhưng như vậy không có nghĩa là ông ta không sợ.

Tóc gáy Nguyên Kiến Bật cũng dựng thẳng đứng, đáy lòng nặng nề chưa từng có.

Thậm chí khẩn trương, trầm trọng hơn xa năm đó ông ta tranh đoạt vị trí thánh hoàng với bốn vị hoàng huynh của mình. Nguyên Kiến Bật cắn chặt răng, cố giữ bình tĩnh.

Nhìn Hổ Phân tràn ngập cảm giác áp bách đi tới trước mặt mình:

"Các hạ là người của Thiên Kế Thánh Triều?"

Nguyên Kiến Bật nói.

Hổ Sân mỉm cười: "Không phải.”

"Không phải, vậy…"

Nhưng ngay sau đó Hổ Sân đã cấp tốc ra tay

"Lôi Kiếp chưởng!"

Sấm chớp màu đen bao lấy tay trái ông ta.

Một quyền nện xuống.

Nguyên Kiến Bật vội bắt hay tay lẩm bẩm niệm chú, dùng pháp ấn chắn trước người, nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công mà thôi. Một quyền của Hổ Sân phá tan pháp ấn, thật mạnh dừng tại bụng Nguyên Kiến Bật.

Khác với hạo vệ bị đánh bay lúc trước là Nguyên Kiến Bật bị đánh lõm xuống đất cả trăm thước, đương trường tạp ra một cái hố sâu. Lực lượng nắm đấm này suýt đánh sập cả tòa cung điện, một quyền đích lực lượng thiếu chút nữa không làm cho cả tòa hoàng cung đều sập đi xuống.