Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 698: Đại quân tổn thất




Bắc Tuân vừa lồm cồm bò dậy khỏi một cái hố sâu trên sườn núi thì lập tức nhìn thấy một luồng kiếm khí đáng sợ đang lao tới chỗ mình.

“Bá Vương Thánh Long Thương.”

Bắc Tuân giơ tay phải ra.

Bá Vương Thánh Long Thương đang cắm ở một ngọn núi cách đó không xa cảm nhận được tiếng gọi, trường thương run run như muốn bay đến trong bàn tay của Bắc Tuân.

“Sao nó không nhúc nhích chút nào?”

Bắc Tuân quay đầu nhìn Bá Vương Thánh Long Thương.

“Mấy thứ này là..."

Bắc Tuân nhìn vào mũi thương.

Hắn thấy có một đám vật chất gì đó đang quấn quanh trường thương.

Chính nguyên nhân đó mới khiến cho Bá Vương Thánh Long Thương không thể trở lại trong tay hắn ta. Gương mặt Bắc Tuân như sụp đổ.

Bởi vì kiếm khí đã lao tới trước mặt hắn ta.

Đầu tiên là kiếm quang, vầng sáng lấp lánh như một mặt trời nhỏ đã áp sát rất gần.

“Không hay rồi!”

Nhát kiếm thứ tư của Lạc Trường Hà ập tới.

Nhát kiếm mà Lạc Trường Hà dùng toàn lực triển khai, đương nhiên không phải thứ mà một tên Dung Đạo Cảnh sơ kỳ nhỏ bé như Bắc Tuân có thể đỡ được. Dù sao hai người cũng chênh nhau tận hai tiểu cảnh giới.

Kiếm khí cuồn cuộn xuyên qua thân thể Bắc Tuân.

“Bắc tướng quân! Thứ khốn khiếp! Mau đền mạng đi.”

Hai tên Nhập Đạo Cảnh đến trợ giúp trước đó tận mắt nhìn thấy mọi việc diễn ra, nhưng chung quy vẫn chậm một bước. Cả hai vô cùng phẫn nộ.

Hai người không nói nhiều, lập tức xông tới chỗ Lạc Trường Hà.

“Đúng là thiêu thân lao đầu vào lửa.”

Lạc Trường Hà cất tiếng cười nhạo. Kiếm khí trên thiết kiếm như cuồng phong tàn sát tất cả.

Hắn lại vung thêm hai nhát kiếm.

Hai tên Đại Đế Nhập Đạo Cảnh muốn báo thù kia cũng phải kinh hoàng trước hai nhát kiếm của Lạc Trường Hà.

Bọn hắn không nghĩ tới Lạc Trường Hà lại có lực lượng đáng sợ như vậy!

“Chính Pháp đạo phù.”

Mỗi người tế xuất một tấm phù triện Đế Giai hạ phẩm.

Chính Pháp đạo phù dấy lên từng ngọn lửa màu vàng rực rỡ. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Ngay sau đó, một Thần Minh Pháp Tướng ba đầu sáu tay hiện ra một cách nghiêm trang.

Sáu cánh tay của pháp tướng đều cầm đao kiếm, tựa như muốn dùng cách này ngăn trở nhát kiếm của Lạc Trường Hà. Sáu cánh tay đồng loạt xòe ra!

Nhưng ngay cả như vậy...

Dưới kiếm khí mạnh mẽ, thân thể Thần Minh Pháp Tướng bắt đầu biến mất từng chút từng chút một.

Hao hết một tấm phù triện Đế Giai hạ phẩm mà vẫn không thể ngăn được!

Hai nhát kiếm của Lạc Trường Hà trực tiếp tiêu diệt hai tôn Đại Đế kia.

Dưới đòn tấn công bất ngờ của Huyết Sát Các, cả đội quân ba trăm vạn người thì có quá nửa tự rối loạn trận tuyến.

Tại hoàng cung của Võ Chân Thánh triều, Võ Húc Thánh Hoàng đang lâm triều nghe văn thần võ tướng khắp nơi báo cáo tình huống mấy ngày nay như thường lệ. Đột nhiên…

“Báo!”

Một giọng nói gấp gáp từ ngoài cung truyền vào. Võ Húc nhìn kỹ mới thấy có một đại thần đang vội vàng chạy vào trong điện, sắc mặt ông ta đỏ bừng, thở hổn hển vì chạy vội.

“Có chuyện gì?”

Võ Húc hiếm khi lại cảm thấy bất an như vậy, vội vàng hỏi.

“Bẩm bệ hạ, Thiên Kế Thánh triều đột nhiên điều ba trăm vạn đại quân xông về nước ta, hiện đã phát động tiến công bên ngoài biên cảnh.”

Trong vòng mấy phút ngắn ngủi, đại quân đã mất đi hai vị phó tướng cùng với mấy vị Đại Đế Nhập Đạo Cảnh.

Ông ta vừa báo xong. Quần thần đều ồ lên.

Võ Húc cũng đứng ngồi không yên.

Hắn ta đứng bật dậy:

“Ngươi vừa nói cái gì!”

“Thần nói, Thiên Kế Thánh triều bỗng nhiên điều động ba trăm vạn đại quân tấn công đội quân phía bắc của ta!”

Võ Húc vừa thấy nặng nề vừa khiếp sợ.

Nặng nề chỉ là thứ yếu.

Khiếp sợ mới là cảm xúc chân thật nhất trong lòng Võ Húc.

Hắn ta không hiểu nổi, với thế cục hiện tại, vì sao Thiên Kế Thánh triều lại dám làm vậy?

Chẳng lẽ Thiên Kế Thánh triều không biết chuyện hắn ta đã kết minh với Hạo Minh Thánh triều sao?

Cách tốt nhất mà Thiên Kế Thánh triều có thể làm hiện nay chính là tận lực kéo dài thời gian.

Bởi một cuộc tấn công trực diện như bây giờ chỉ khiến Thiên Kế Thánh triều đi đến con đường diệt vong nhanh hơn mà thôi!

Không hiểu rốt cuộc vị Thánh Hoàng của Thiên Kế Thánh triều kia đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Võ Húc lắc đầu.

Bây giờ không phải lúc để suy nghĩ chuyện này. Võ Húc trở về vị trí Thánh Hoàng một lần nữa.

Hắn ta cất giong lạnh lùng: “Nếu Thiên Kế Thánh triều đã muốn tự tìm đường chết, trẫm sẽ đại phát từ bi, tiễn chúng lên đường vậy.”

“Lệ tướng quân.”

“Có mạt tướng.”

“Hãy để đại quân hai hướng tây và nam tới viện trợ đại quân phía bắc.”

“Đồng thời, phái Đại Đế của Chân Thần điện tới đó, phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra.”

“Vâng!”

“Văn Độ.”

“Có thần.”

“Phái người liên lạc với Hạo Minh Thánh triều, nói cho bọn hắn biết có thể bắt đầu việc chuẩn bị theo kế hoạch.”

Võ Húc không hổ là Thánh Hoàng nổi danh nhất của Võ Chân Thánh triều ngàn năm qua.

Rất nhanh hắn ta đã bình tĩnh lại.