Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 697: ‘Tin chiến thắng’ liên tục được truyền đến (2)




"Là phó tướng của Võ Chân Thánh triều, các hạ phải biết rằng, phân tâm trong lúc chiến đấu là điều tối kỵ chứ?"

Trong lòng Bắc Tuân run lên, hắn ta nhanh chóng xoay người, chỉ thấy một đạo kiếm khí gần giống lúc trước lại chém tới. Tuy nhiên, rõ ràng là kiếm khí lần này mãnh liệt hơn hẳn.

"Long hồn."

Bắc Tuân trầm giọng nói.

Một linh hồn rồng nhanh chóng nổi lên khỏi bề mặt của Bá Vương Thánh Long Thương trong tay Bắc Tuân, khí thế của toàn bộ cây thương cũng lập tức tăng vọt.

Một mũi thương lại được đâm ra.

Lần này Bắc Tuân không còn dễ dàng ngăn cản kiếm khí giống như lúc trước nữa. Long hồn trên Bá Vương Thánh Long Thương cũng không chịu được công kích mạnh như vậy, đành phải chui vào thân thương một lần nữa.

Bắc Tuân chợt lùi lại mấy trăm thước, lúc này mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể.

Hắn ta nhìn về phía chủ nhân của hai đạo kiếm khí kia.

Đó là một gã nam tử trung niên thân khoác hắc y, cằm lún phún đầy râu.

Bắc Tuân nâng mũi thương chỉ về phía đối phương:

"Các hạ đến từ Thiên Kế Thánh triều?"

Người trung niên lắc đầu, sau đó nhún vai nói: "Không phải."

Bắc Tuân nheo mắt lại rồi lạnh lùng nói: "Cho dù các hạ đến từ thế lực nào, nếu đã dám tập kích quân đội của Võ Chân Thánh triều ta thì kết cục cũng chỉ có một, đó là chết!"

"Bảo những doanh trại khác đi tiếp viện, bản tướng sẽ đối phó với người này!"

Bắc Tuân truyền âm nói.

"Tiếp chiêu!"

"Đại Vô Tương Khôi Mộc Thuật."

Bắc Tuân quát lên.

Rất nhiều đất đai và thổ địa ở sau lưng lập tức nứt ra.

Giữa khe hở cũng nhanh chóng mọc lên vô số nhánh cây to khỏe.

Độ dày của mấy cành cây này giống như những con rồng có sừng, vô vàn nhánh cây bện lại với nhau tạo thành một người khổng lồ.

Người khổng lồ đội trời đạp đất, vô cùng cường tráng.

Dưới sự thao túng của Bắc Tuân, hắn nâng chân phải lên, đạp thẳng về phía nam tử trung niên đang đứng giữa không trung.

"Thuật nhỏ mà thôi, đừng hòng múa rìu qua mắt thợ."

Lạc Trường Hà - cũng chính là người trung niên mà nhìn qua gương mặt có chút lôi thôi - lập tức cười khinh thường.

Trong tay hắn ta cầm một thanh thiết kiếm bình thường không có gì đặc sắc, nhìn qua còn có một vài vết rỉ sét và loang lổ. Mấy kiếm phù được khắc trên thân kiếm hơi sáng lên.

"Túy Sơn Tứ Kiếm."

“Nhát kiếm đầu tiên!”

Lạc Trường Hà nhìn thẳng vào bàn chân khổng lồ đang tiến lại gần mình, nhanh chóng giơ kiếm lên chém.

“Cảm giác này, ngươi là Dung Đạo Cảnh hậu kỳ?”

Sau khi tận mắt chứng kiến khí tức toát ra từ trên người Lạc Trường Hà, Bắc Tuân giật mình thảng thốt.

Chân phải của tên khổng lồ được tạo nên từ cành cây kia lập tức bị nhát kiếm của Lạc Trường Hà chém đứt.

Cứ nghĩ tên khổng lồ không có chân phải sẽ mất thăng bằng rồi ngã sấp xuống đất. Nhưng không nghĩ tới những cành cây kia lại khôi phục với tốc độ kinh người như vậy.

Trên người tên khổng lồ lập tức mọc lại một cái chân phải mới.

Lạc Trường Hà thấy vậy, vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Nhát kiếm thứ hai!”

Kiếm phù trên thanh kiếm đột ngột sáng lòa. Hào quang gần như bao trùm toàn bộ thân kiếm.

So với nhát kiếm vừa rồi, uy lực của kiếm thứ hai có vẻ đã tăng lên trông thấy. Thanh kiếm trực tiếp tước đi nửa thân thể của người khổng lồ.

Đã biết rõ những cành cây này có năng lực tái sinh cực mạnh, tất nhiên Lạc Trường Hà sẽ không cho chúng thêm cơ hội.

Hắn ta dồn lực tung ra nhát kiếm thứ ba.

Dưới uy lực của nhát kiếm này, cả bầu trời như thể đã mất đi ánh sáng vốn có, trở nên tối sầm.

Xoẹt!

Mục tiêu của nhát kiếm này không phải là người khổng lồ, mà là vị phó tướng Bắc Tuân của đại quân Võ Chân. Hai tay Bắc Tuân cầm chắc hai đầu trước sau của Bá Vương Thánh Long Thương.

Hắn ta hít sâu một hơi, sau đó hét lớn: “Long Uyên Đằng Khởi!”

Sau tiếng hét ấy, long hồn trên thân Bá Vương Thánh Long Thương lập tức bay thẳng lên trời.

“Ngăn cản hắn cho bổn tướng!”

Bắc Tuân gằn giọng.

Long hồn chắn trước trường thương.

Hắn ta có thể cảm giác được lực lượng ẩn chứa trong nhát kiếm này.

Nếu hắn ta không dốc hết toàn lực ngăn cản, chỉ sợ không chết cũng sẽ tàn phế.

Kiếm khí đánh vào cơ thể long hồn khiến long hồn run lên.

“Đáng ghét! Lực lượng quá mạnh, không thể ngăn cản!”

Bắc Tuân phát hiện mình vẫn đánh giá thấp lực lượng của nhát kiếm này. Từ trong miệng hắn ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Cuối cùng, long hồn trên Bá Vương Thánh Long Thương bị đánh văng ra ngoài. Thân thể Bắc Tuân cũng bị đánh bay.

“Tạm biệt.”

Lạc Trường Hà giơ cao thanh kiếm sắc bén.

Đúng lúc hắn ta đang định cho vị phó tướng này một đòn trí mạng.

“Dừng lại!”

“Ngọc Thiền Công.”

Hai bên trái phải của Lạc Trường Hà xuất hiện hai vị Đại Đế Nhập Đạo Cảnh muốn ngăn cản hắn ta.

Thanh kiếm trong tay Lạc Trường Hà vẫn không dừng lại lấy một giây. Đây đã là nhát kiếm cuối cùng.

Nhát kiếm thứ tư!