Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 696: ‘Tin chiến thắng’ liên tục được truyền đến




Ban đầu nàng ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đồng thời từ đó cũng biết được thực lực của Huyết Sát Các sâu không lường được. Trực giác mách bảo nàng ta, Huyết Sát Các nhất định sẽ là người giành được thắng lợi cuối cùng trong trận đại chiến có một không hai này.

Chẳng mấy chốc, ba ngày trôi qua nhanh như một cơn gió.

Trong năm đại thánh triều, Thiên Kế Thánh triều và Võ Chân Thánh triều là gần kề nhất.

Hai bên chỉ cách nhau hơn hai vạn dặm mà thôi.

Mấy năm trước, Võ Chân Thánh triều đã phái ba trăm vạn đại quân trú đóng ở bên ngoài biên giới Thiên Kế Thánh triều. Võ Húc Thánh Hoàng của Võ Chân Thánh triều còn từng tuyên bố với bên ngoài rằng việc này chỉ nhằm đề phòng Thiên Kế Thánh triều đánh lén, nhưng phàm là người sáng suốt thì chỉ cần nhìn là biết ý đồ của Võ Chân Thánh triều.

"Ôi, thật là nhàm chán, ngươi nói xem chúng ta còn phải đợi ở chỗ này bao lâu nữa?"

Một tên tướng sĩ đã tới nơi này gần ba năm nói.

Trong suốt ba năm qua, bọn hắn không đứng thì ngủ, cứ liên tục lặp đi lặp lại hai hành động này. Thế nhưng mấy thứ này vẫn không phải là cái chính, cái chính là nơi này vừa không có rượu ngon lại không có mỹ nhân để ngắm.

Mấy sĩ quan trong quân đội kia cũng không nói cho bọn hắn biết bọn hắn tới đây để làm gì.

"Ta nghe người ta nói triều đình phái chúng ta tới đây để đề phòng Thiên Kế Thánh triều phái đại quân đột kích."

Một tên tướng sĩ nhỏ giọng nói.

"Ha ha, đột kích cái rắm. Thiên Kế Thánh triều chưa bị chúng ta đánh cho chạy vào rừng đã xem như tốt lắm rồi. Bây giờ Võ Chân Thánh triều ta đã liên minh với Hạo Minh Thánh triều, một Thiên Kế Thánh triều nhỏ dám đến gây sự không phải chính là dê vào miệng cọp sao?" Tên tướng sĩ kia phản bác.

"Cũng không hẳn, triều đình cũng nói như vậy, nói không chừng thật sự có khả năng đó."

"Nực cười. Như vậy đi, nếu trong mấy năm tiếp theo, Thiên Kế Thánh triều dám đột kích thì sau khi trở về, ta mất cho ngươi một trăm khối linh thạch thượng phẩm và một vò rượu ngon Tiên gia, đặc sản của Thanh Trúc động."

"Nếu như không tới, ta cũng không đòi ngươi quá nhiều, năm mươi khối linh thạch thượng phẩm là được. Có dám đánh cược không?"

Tướng sĩ phản bác mỉm cười và đánh cược.

"Tới thì tới."

Người kia cũng thoải mái đồng ý.

"Báo! Ở ba ngàn dặm phía trước có người đang đến gần chúng ta!"

Một âm thanh cực lớn vang vọng khắp mấy trại lính.

Câu này vừa phát ra đã lập tức xuất hiện một câu nói:

"Dựa theo y phục của người tới thì đây chính là quân đội của Thiên Kế Thánh triều!"

Nghe được nửa câu sau, tất cả các tướng sĩ đều trở nên phấn chấn.

Vẻ mặt của tên tướng sĩ vừa khẳng định Thiên Kế Thánh triều sẽ không phái người tới lập tức cứng đờ:

"Không, không phải chứ..."

"Tất cả mọi người chuẩn bị nghênh địch!"

Vị phó tướng dẫn đầu ba trăm vạn đại quân từ trên trời hạ xuống, thực lực Dung Đạo Cảnh sơ kỳ nhanh chóng bộc phát. Đây cũng là lúc mọi người cấp tốc chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Đột nhiên có sự thay đổi kỳ lạ xảy ra.

"Không xong rồi tướng quân, doanh trại số ba mươi ở phía bắc bất ngờ bị một đám tu sĩ không rõ lai lịch đột kích."

Vị Đại Đế Dung Đạo Cảnh sơ kỳ tên Bắc Tuân nhíu mày, vừa định phái một đội nhỏ đi tiếp viện thì bên trái lại có một người vô cùng lo lắng chạy tới.

Hắn ta chắp tay, lớn tiếng báo cáo: "Doanh trại số hai mươi mốt, hai mươi bốn và hai mươi sáu ở phía nam đều bị đám tu sĩ nào đó công kích."

Dường như mọi thứ vẫn chưa xong.

Giọng nói này vừa dứt lại có mấy người đi tới.

Tất cả đều báo cáo có tu sĩ thần bí công kích.

Tin xấu không ngừng nối đuôi nhau mà tới, tâm trạng Bắc Tuân cũng trở nên nặng nề.

Xem ra lần hành động này có mưu tính trước! Bắc Tuân vừa mới mở miệng, đang định ra lệnh thì một đạo kiếm khí đã chém về phía hắn.

"Bá Vương Thánh Long Thương!"

Bắc Tuân quát lên, một món pháp bảo Đế Cấp trung phẩm lập tức được đặt trong tay.

Một cây kim văn trường thương dài khoảng sáu thước xuất hiện ở bên trái hắn ta, lưỡi thương lao ra như rồng!

Mặc dù Bắc Tuân đã cản được đạo kiếm khí xuất hiện bất ngờ này nhưng cánh tay trái của hắn ta đã có chút tê dại vì sự chấn động của kiếm khí. Sợ rằng người xuất kiếm cũng là một tôn Đại Đế Dung Đạo Cảnh!

"Ôi! Cái quỷ gì vậy, lửa ở đâu ra thế?"

Theo tiếng kêu thảm thiết, Bắc Tuân nhìn sang bên phải.

Tại một doanh trại cách đó mười mấy dặm, từ trên bầu trời không ngừng giáng xuống những ngọn lửa đỏ thẫm. Ngọn lửa rơi vào người một tên tướng sĩ, sau đó lập tức nuốt chửng lấy hắn, thậm chí còn chẳng để lại một mảnh xương vụn nào.

"Đó là..."

Bắc Tuân nhìn vô cùng chăm chú.

Hắn ta phát hiện trên vòm trời nơi ngọn lửa rơi xuống có một thiếu nữ đang đứng.

Không cần nhìn, hiển nhiên việc này là do nàng làm.