Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 653: Hành thích?




Lúc tiến vào trong thông đạo, Công Nghi Tư Khê bắt đầu lẩm bẩm.

“Với tính cách của Công Nghi Tung, chắc chắn không thể nào từ bỏ vị trí Thánh Hoàng này, nếu vậy tới bây giờ hắn ta vẫn chưa ra tay, hẳn đang có âm mưu gì đó.”

“Phải cẩn thận đề phòng mới được.”

Đi được khoảng vài phút, cuối cùng Công Nghi Tư Khê cũng xuyên qua thông đạo, đi tới bên trong hoàng lăng.

Hoàng lăng vô cùng rộng lớn, đồng thời từng mộ bia của Thánh Hoàng các triều đại cái nào cái nấy đều cao trăm mét. Nàng đang định tiến hành cúng bái, đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng nói.

“Thánh Hoàng bệ hạ của chúng ta thật vất vả mà.”

Công Nghi Tư Khê nghe tiếng quay đầu lại, trông thấy Thái tử Công Nghi Tung đi ra từ một góc tối. Tay hắn ta cầm quạt xếp, nở nụ cười nhìn nàng.

“Công Nghi Tung, sao ngươi lại ở nơi này?” Công Nghi Tư Khê kinh ngạc nói.

Rõ ràng cửa vào của hoàng lăng được trận pháp đế giai bảo vệ mới đúng. Làm sao Công Nghi Tung vào đây được nhỉ?

Hắn ta nhoẻn miệng nói: “Thánh Hoàng bệ hạ của chúng ta bị giật mình rồi hả?”

“Không cần hỏi cũng biết, Thánh Hoàng bệ hạ hẳn cũng rõ ta xuất hiện ở chỗ này là vì điều gì nhỉ.” Công Nghi Tung gấp quạt lại, hoàn toàn không che giấu sát khí trong mắt.

Công Nghi Tư Khê cũng biết mục đích của hắn ta:

“Muốn giết ta? Chỉ dựa vào ngươi sao?”

“Chỉ dựa vào ngươi? Ha ha ha, không biết một Đan Hồn Cảnh nho nhỏ như ngươi có năng lực gì dám nói chuyện với Bán Thánh Cảnh nhất trọng thiên của bổn thái tử như vậy?”

“Thôi, không nói nhảm nhiều với ngươi nữa, vị trí Thánh Hoàng chỉ có thể là của bổn thái tử!”

Một món pháp bảo tiên giai cực phẩm xuất hiện trong tay Công Nghi Tung:

“Đi chết đi! Kinh Long Kiếm!”

Trên thân Kinh Long Kiếm bùng phát ra ánh sáng cầu vồng chói lóa rực rỡ.

Hư ảnh chân long mơ ảo xuất hiện trên thân kiếm. Nàng nhìn đòn sát chiêu này.

Công Nghi Tư Khê khẽ thở ra một hơi:

“Đã tới lúc mở ra rồi, dù sao thời cơ cũng đã chín muồi.”

“Niết Đóa Cửu Phượng!”

Công Nghi Tư Khê bấm tay niệm thần chú, trong miệng lẩm nhẩm pháp quyết, bỗng trên bả vai hiện lên một dấu ấn cánh hoa màu đỏ.

Hồng Liên Chân Hoả xuất hiện cháy hừng hực xung quanh Công Nghi Tư Khê.

Khi đòn tấn công của Kinh Long Kiếm lao tới bên người lại bị bật ngược!

“Ngươi không phải Đan Hồn Cảnh!”

Công Nghi Tung cảm nhận được sức mạnh bùng nổ trên người của nàng, nói với vẻ mặt khó coi.

Trong đôi mắt của Công Nghi Tư Khê mơ hồ nhìn thấy một ngọn lửa đang lập lòe, nàng giơ tay phải lên:

“Hỏa Hành Chi Kiếm, tụ!”

Hồng Liên Chân Hoả biến thành một thanh kiếm lửa, hàng trăm mũi kiếm lửa lao ra.

“Cảm giác này là Thánh Cảnh ư?”

Công Nghi Tung kinh ngạc hét một tiếng. Tay trái hắn ta lại lấy một món pháp bảo phòng ngự ra. Tuy pháp bảo chặn lại đòn tấn công của nàng, nhưng chính vì thế lại khiến hắn ta tiêu hao không ít linh khí.

“Không thể nào, trước đó ngươi không phải mới đạt tới Đan Hồn Cảnh ư? Sao đột nhiên đã trở thành Thánh Cảnh rồi!”

Công Nghi Tung luôn cho rằng bản thân là thiên tài tu luyện. Dù sao trong thánh triều to lớn, cho đến nay cũng chỉ có một mình hắn là người đã tu luyện đến Bán Thánh Cảnh ở độ tuổi này. Thế nhưng Công Nghi Tư Khê còn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi lại bỗng chốc trở thành Thánh Cảnh. Làm sao hắn ta có thể chấp nhận nổi điều này?

Công Nghi Tư Khê chỉ im lặng, không định trả lời hắn ta. Công Nghi Tung nhìn Hồng Liên Chân Hoả lượn lờ xung quanh nàng.

Hắn ta nhớ lại bốn chữ ‘Niết Đóa Cửu Phượng’ mà Công Nghi Tư Khê đọc trước đó. Bỗng nhiên đầu óc hắn ta hiện ra một bộ công pháp đế giai.

“Không lẽ thứ ngươi tu luyện là Niết Bàn Quyết của Liên Phượng Thánh Hoàng!”

Niết Bàn Quyết là vị Thánh Hoàng đầu tiên trong ba vị nữ Thánh Hoàng cùa Thiên Kế thánh triều.

Cũng là nữ Thánh Hoàng đầu tiên của Thiên Kế thánh triều trong mấy chục vạn năm nay, đồng thời còn là một vị xứng danh Đại Đế Bán Hợp Đạo!

Đối phương tạo ra công pháp Niết Bàn Quyết đế giai cực phẩm bởi tu luyện có độ khó cực kỳ cao, cộng thêm người tu luyện chắc chắn phải là thân nữ nhi, cho nên vẫn luôn bị gác ở trong bảo khố hoàng thất của Thiên Kế thánh triều.

Không ngờ một kẻ thấp hèn mà trước giờ mình hoàn toàn xem nhẹ này, không chỉ tu luyện thành công môn công pháp đó, bây giờ còn đạt đến Thánh Cảnh mà hắn ta khao khát.

“Vốn dĩ ta không muốn giết ngươi, nếu bản thân ngươi tự tìm tới đây, ta cũng không khách sáo nữa.”

Công Nghi Tư Khê đang định cho Công Nghi Tung một đòn kết liễu.

Khoé miệng hắn ta nhếch lên.

“Thánh Cảnh thì đã sao chứ? Ngươi thật sự tưởng rằng bổn thái tử chỉ đến đây một mình sao?”

Chợt một luồng uy áp Đại Đế tràn vào đây.

“Đại Đế!”

Cơ thể Công Nghi Tư Khê khựng lại, sắc mặt hơi tái nhợt. Nàng đưa mắt nhìn sang phía bên phải.