Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 635: Cự Linh Tà thần




Nơi ánh mắt có thể nhìn thấy đều có xác đệ tử, thậm chí là trưởng lão Đăng Tiên phong.

Sát thủ Huyết Sát Các một đao một người, tựa như cắt rau hẹ vậy, không chút dong dài.

Nửa tiếng sau, Phong chủ Đào Cảnh Đồng mới ra khỏi Nhân Đạo tông, chạy trở lại Đăng Tiên phong.

“Còn tưởng rằng có tình báo gì hữu dụng, xem ra là ta suy nghĩ nhiều.” Đào Cảnh Đồng nhún vai nói.

Hắn ta vừa trò chuyện với Văn Tuyền một hồi, không ngừng lừa Văn Tuyền nói. Đáng tiếc không thể nghe được tình báo gì hữu dụng gì đáng mừng.

Hắn ta vốn muốn nghe ngóng xem có tình báo gì sử dụng được, mượn đó tranh công với Tà thần đại nhân, như vậy có thể đạt được càng nhiều lực lượng. Mà giờ xem ra lại phải chờ một đoạn thời gian rồi.

Chờ Đào Cảnh Đồng sắp tới Đăng Tiên phong thì chợt cau chặt mày lại.

Chuyện gì xảy ra? Vì sao đại trận hộ sơn lại mở?

Đào Cảnh Đồng thoáng tăng tốc, vừa lên tới cửa vào Đăng Tiên phong lập tức trầm mặt xuống.

Hai đệ tử gác cửa ngã sõng soài dưới đất, máu tươi lan ra bậc thềm đá rêu xanh.

“Đáng chết!”

Đào Cảnh Đồng tức giận vọt vào Đăng Tiên phong. Mà cảnh tượng bên trong càng khiến thân thể hắn run bắn lên.

Đào Cảnh Đồng siết chặt hai tay, phẫn nộ quát: “Rốt cuộc là ai?”

Mặt đất tràn đầy thi thể đệ tử và trưởng lão Đăng Tiên phong, đại điện trung ương càng là thây phơi khắp nơi, cũng sắp đẩy thành một tiểu thi khâu rồi.

Sau tiếng hét phẫn nộ của Đào Cảnh Đồng, xung quanh lập tức xuất hiện rất nhiều bóng đen nhìn không rõ diện mạo thực sự.

“Là các ngươi làm?”

Đào Cảnh Đồng nhìn bốn phía, giọng nói trầm thấp lạnh băng.

“Đúng vậy.”

Một nữ sát thủ cười tủm tỉm đáp. Tay phải nàng cầm một đao lóc xương. Trên đao mơ hồ có vết máu vương lại.

“Các ngươi đáng chết!”

Đào Cảnh Đồng nháy mắt bị tức giận làm mờ óc.

Hắn ta quả quyết sử dụng Tà thần lực mà Tà thần đại nhân ban cho, Tà khí điên cuồng trào ra.

Tu vi Thánh Cảnh Bát trọng thiên trực tiếp cưỡng ép tăng lên tới Bán Đế Cảnh. Bầu trời trong phạm vi trăm dặm đều bị một mảnh huyết vân bao phủ.

Đào Cảnh Đồng vừa rồi còn như cao nhân đắc đạo, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, thoáng cái đã biến thành một kẻ người không người quỷ không ra quỷ.

Da hắn xanh lét, sau lưng mọc ra một đôi cánh chim đen tuyền. Mái tóc vốn màu đen lại biến thành màu trắng.

“Bổn Phong chủ muốn giết sạch các ngươi!”

Giọng Đào Cảnh Đồng khàn vô cùng, hiện rõ sát ý. Hắn thoáng lắc mình tới trước mặt một sát thủ.

Bàn tay phải đã biến thành chân dã thú kia muốn tát xuống, nhưng sau lưng lại chợt có một cánh tay khoác lên vai hắn ta.

Đào Cảnh Đồng giật thót, sau đó nhanh chóng xoay người lại, muốn đổi hướng công kích người sau lưng.

Keng!

Đào Cảnh Đồng chỉ cảm thấy cánh tay phải hội tụ toàn lực của mình như đánh vào một tấm kim loại bền chắc không thể gãy.

Chu Linh cười tủm tỉm:

“Chỉ chút sức thế này cũng không biết xấu hổ đòi giết sạch người ở đây à?”

Chu Linh giơ tay trái búng cái ‘tách’.

“Xuống dưới kia luyện nhiều một chút đi.”

Chu Tước Dị Hỏa nhiệt độ cực cao tự động bốc lên từ cơ thể Đào Cảnh Đồng. Lực lượng Tà thần trên người hắn ta gặp phải Chu Tước Dị Hỏa cứ như gặp phải khắc tinh, toàn bộ chui ngược vào trong cơ thể. Cảm nhận được cơn đau cháy bỏng đến không muốn sống, Đào Cảnh Đồng cắn răng:

“Đây là lửa gì?”

Chu Linh lười đáp lời, chỉ trơ mắt nhìn Phong chủ Đăng Tiên phong này bị cháy không còn một mống.

“Được rồi, nếu giải quyết xong rồi thì bổn cô nương đi trước. Dư lại chính các ngươi xử lý.”

Chu Linh quay đầu nói với chúng sát thủ Huyết Sát Các sau lưng.

“Vâng.” Chúng sát thủ chắp tay.

Chu Linh nhoáng lên biến mất.

Bởi vì vài nguyên nhân, chuyện Đăng Tiên phong bị diệt còn chưa để người ngoài biết được.

Nhân Đạo tông.

Văn Tuyền đang một mực cung kính nhìn người trước mặt, cũng chính là Dạ Mệnh hắn tamới gặp cách đó không lâu.

“Ra mắt Đại Đế các hạ.”

Văn Tuyền chắp tay nói, sau đó lộ ra vẻ chần chờ.

“Nếu Đại Đế các hạ tới nghe câu trả lời… vậy thật có lỗi, e rằng còn cần vài ngày mới có thể trả lời ngài được.”

Dạ Mệnh cười khẽ:

“Bổn các chủ thấy ngươi hiểu sai rồi.”

“Bổn các chủ đã nói trước đó. Bổn các chủ không quan tâm các ngươi ý kiến thế nào, mảnh đại lục này sớm muộn đều thuộc về Huyết Sát Các. Bổn các chủ chỉ báo cho ngươi thôi.”

Văn Tuyền nghe vậy thì mặt mày hơi cứng đờ, nhưng hắn ta cũng không nói một lời.

Quỷ biết vị Đại Đế ngoại giới trước mặt tính tình thế nào, chẳng may không nói một lời trực tiếp đưa mình lên Tây thiên thì sao.

Vậy nên yên lặng chính là biểu hiện tốt nhất lúc này.

“Đúng rồi, Đăng Tiên phong đã bị bổn các tiêu diệt, các ngươi không cần quá mức kinh ngạc.”

Mà lời này của Dạ Mệnh trực tiếp nện Văn Tuyền ngu luôn.

“Đại… Đại Đế các hạ, đây… đây là…”

“Các ngươi còn chưa biết sao? Toàn bộ Đăng Tiên phong, bao gồm chính Phong chủ đều thành tín đồ của Tà thần từ lâu rồi. Bổn các chủ chẳng qua là dọn dẹp sạch chướng ngại vật thôi.”