Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 634: Tà thần lực đấu ma khí?




Pháp bảo phòng ngự này cũng chẳng làm nên chuyện gì, hoàn toàn không chống đỡ nổi một kích. Các Ảnh Binh chém vài kiếm đã biến pháp bảo thành mảnh vụn.

Một lợi kiếm trong số đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cắm vào ngực vị trưởng lão này.

Phập!

“Các ngươi…”

Trưởng lão khiếp sợ ngây người, đờ đẫn nhìn đám Ảnh Binh. Thực lực của lão chính là Thánh Cảnh Nhất trọng thiên đấy!

Cứ vậy đã bị người ta nhẹ nhõm đánh bại sao?

Quay lại phía bên kia, Nặc Ảnh đã dùng một chưởng đánh Cao Thăng bay tới vách tường đối diện.

Khắp người Đại trưởng lão Cao Thăng của Đăng Tiên phong dính dấp máu tươi, lấm lem bẩn thỉu ngã quỵ xuống vách tường đổ nát.

“Hiểu rồi chứ? Đây là chênh lệch giữa chúng ta.”

Nặc Ảnh bước từng bước tới trước mặt Cao Thăng.

“Ha ha ha, chênh lệch? Để ta cho ngươi xem cái gì là chênh lệch!”

Cao Thăng vừa cười vừa run rẩy đứng dậy, làm ra quyết định.

“Tà Chủ Hàng Thân!”

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng Cao Thăng, cùng lúc đó, thân thể ông ta cũng tự chủ bay lên.

Trọng thương lại nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu. Cùng lúc đó, từng sợi tà khí từ người hắn lượn lờ mà ra.

Hai chân Cao Thăng đứng vững giữa không trung.

Lúc này khuôn mặt hắn đã có biến hóa long trời lở đất so với lúc trước. Ngoại trừ đôi mắt đỏ như máu, giữa mi tâm còn mọc ra một con mắt thẳng đứng.

“Đây chính là lực lượng Tà thần Các chủ đại nhân nhắc tới sao?”

Nặc Ảnh quan sát Đại trưởng lão, vẻ mặt lại không chút bất ngờ.

Bởi vì trước khi bắt đầu hành động hắn đã biết đám người Đăng Tiên phong này trở thành tín đồ của Tà thần từ lâu rồi. Tóc Cao Thăng bù xù, màu da toàn thân tái nhợt, tựa như quỷ nữ.

Lại phối hợp với ba con mắt màu đỏ tươi, làm người ta cảm thấy như quỷ nữ kết hợp với ác ma vậy. Dù sao thoạt nhìn quái dị hết sức là được.

“Ha ha ha, đây chính là lực lượng chủ nhân ta sao? Thật quá tuyệt vời!”

Cao Thăng nở nụ cười điên cuồng, vẫn còn đang rơi vào trạng thái tự mình say mê.

Nặc Ảnh nhìn Cao Thăng từ Thánh Cảnh Lục trọng thiên trực tiếp phá cảnh, tăng lên tới Bát trọng thiên thì lắc đầu một cái, hai mắt lộ vẻ thương hại,

“Thật đáng buồn, thuật pháp này sẽ tiêu hao quá nhiều lực sinh mệnh, chỉ sợ ngươi dùng không được vài lần sẽ bỏ mạng.”

Có lẽ là nghe được giọng nói của Nặc Ảnh, Cao Thăng cúi đầu nhìn xuống hắn:

“Đáng buồn? Ngươi không biết chứ? Chỉ cần bổn trưởng lão hiến tế đầy đủ linh hồn, chủ nhân của ta có thể cho ta vô tận thọ nguyên. Đám người phàm không hiểu biết lực lượng vĩ đại của Tà thần mới thật sự là đáng buồn!

Hai tay Cao Thăng dâng lên một ngọn lửa màu xám tro.

“Để ta dạy cho ngươi một chút về lực lượng của Tà thần đi!”

Lửa Tà thần quỷ dị bị Cao Thăng ném ra, trực tiếp biến thành hai quỷ mị lửa.

Quỷ mị giương nanh múa vuốt, nhào thẳng về phía Nặc Ảnh.

Nặc Ảnh cười tủm tỉm: “Đúng là thấy rõ lực lượng Tà thần rồi. Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.”

“Ma Lâm.” Hai mắt Nặc Ảnh lập tức lan tràn màu đen, khí tức toàn thân cũng chợt biến đổi.

Hai đầu quỷ mị muốn cắm năm ngón tay bén nhọn cắt nát thân thể Nặc Ảnh.

Nhưng ma khí ùn ùn đổ ập xuống như thác nước, nện thẳng vào người bọn chúng.

Hai quỷ mị do Tà thần hỏa biến thành cuối cùng không chống đỡ được ma khí mạnh như vậy, trực tiếp tiêu biến.

“Đây là cái gì?” Cao Thăng lần đầu tiên cảm nhận tới khí tức kỳ lạ như thế.

Trên đại lục Tà Yểm này, hệ thống tu luyện của Nhân tộc chỉ có tu sĩ bình thường và Tà tu. Cũng không có tu sĩ nào tu luyện ma đạo.

Vậy nên lão ta cũng lần đầu thấy ma khí.

“Ngươi cũng là tín đồ Tà thần?” Cao Thăng phản xạ hỏi.

“Tín đồ Tà thần?”

Nặc Ảnh nghe vậy thì nở nụ cười châm chọc, sau đó lập tức phóng thân lên cao, ma khí quanh người tràn ra như khói mù.

“Đệ Tam Thiên Ma chủ tướng!”

Hai tay Nặc Ảnh bắt quyết kết ấn, ma khí sau lưng ngưng tụ thành một ma ảnh cao trăm trượng.

Một Ma Phật đầu mập tai to, nụ cười quỷ dị, tà tính vô cùng ngồi sau lưng Nặc Ảnh.

“Đáng chết, đáng chết, đều đáng chết!”

Ma phật cười nói, âm thanh vang vọng, ma âm rót vào tai. Cao Thăng sợ hãi không thôi.

Lần đầu tiên lão cảm giác được Tà thần lực lão vẫn luôn kiêu ngạo tới trước lực lượng kỳ lạ này lại yếu đuối không chịu nổi như vậy.

Cao Thăng ngẩng đầu, thấy được cả bốn phía Đông Nam Tây Bắc đều hiện ra một ma binh tràn ngập ma khí, nắm trong tay đao, kiếm, thương, mâu nhắm ngay lão.

Rào!

Ánh đao bóng kiếm.

Cao Thăng thi triển Tà thần lực phòng ngự trước mặt đám ma binh này cũng hoàn toàn vô lực. Phòng ngự bị nhẹ nhàng xé nất như tờ giấy.

Cuối cùng.

Máu tươi vẩy ra, đầu lão lăn lốc xuống đất!

Sau khi giải quyết hai người này, Nặc Ảnh đi ra ngoài đại điện.

Bên ngoài, ánh vào mi mắt không phải cảnh đẹp tựa chốn bồng lai của Đăng Tiên phong mà là núi thây biển máu!