Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 633: Tiêu diệt Đăng Tiên phong! (2)




Một khắc sau, Đào Cảnh Đồng chuẩn bị xong, rời Đăng Tiên phong.

Vừa vặn Đào Cảnh Đồng rời đi không lâu, Đại trưởng lão Cao Thăng tạm thời tiếp quản công việc trong ngoài Đăng Tiên phong thì một trưởng lão khác tiến vào:

“Đại trưởng lão.”

“Chuyện gì?”

Vị trưởng lão kia dùng hai tay nâng một tấm lệnh bài đưa cho Cao Thăng.

Đại trưởng lão Cao Thăng nhận lấy lệnh bài, nhìn thoáng qua lại không cảm thấy lệnh bài đồng xanh này có gì đặc biệt cả, không khỏi hỏi ra miệng: “Đây là cái gì?”

“Khởi bẩm Đại trưởng lão, ta cũng không rõ lắm, khối lệnh bài này vừa xuất hiện trong phòng ta. Không chỉ thế, hình như trong phong cũng có không ít đệ tử nhận được thứ này.”

Cao Thăng nghe vậy thì cau mày:

“Những người khác cũng nhận được ư?”

Ông ta lần nữa nhìn lại tấm lệnh bài đồng xanh trên tay.

Ngoại trừ một cái đầu lâu ác quỷ được trạm trổ tinh tế, ông ta cũng không nhìn ra bất cứ gì khác.

“Có lẽ là trò đùa dai của người nào đó…”

Đại trưởng lão Cao Thăng vừa muốn nói như vậy, nhưng lời còn chưa dứt đã nghe một giọng nói bên cạnh cất lên.

“Thứ này là Huyết Sát Lệnh, là đồ của Huyết Sát Các.”

“Huyết Sát Các?”

Hai người Cao Thăng nghe vậy sửng sốt.

Cao Thăng giật mình tái mặt: “Người nào vừa nói?”

Cao Thăng và vị trưởng lão tới báo cáo như có cảm giác, quay người nhìn về phía lối vào đại điện. Khoảng không trước cửa lối vào xuất hiện một gợn sóng lay động.

Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa Huyết Sát Các mặc khoác hắc bào bước ra.

“Ngươi là ai?” Cao Thăng nhìn chăm chú đối phương, khẽ quát.

“Không biết tự tiện xông vào Đăng Tiên phong ta là tử tội sao?”

Đối phương cười khẽ.

“Chết? Đáng chết là các ngươi mới phải.”

Sát thủ vừa cười vừa nói: “Nặc Ảnh, Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa Huyết Sát Các phụng mệnh Các chủ tiêu diệt Đăng Tiên phong.”

“Ha ha, nực cười? Tiêu diệt? Ngươi có biết Đăng Tiên phong ta là một trong Ngũ Đại Tiên Môn của Nhân tộc không? Chỉ bằng mình ngươi cũng muốn diệt chúng ta?”

Cao Thăng cười phá lên, có lẽ là thật sự cảm thấy đối phương quá mức ngông cuồng, không biết tự lượng sức mình.

Nặc Ảnh không nói một lời, ánh mắt lạnh lẽo.

Cái chết chính là câu trả lời tốt nhất.

Cơ thể Nặc Ảnh nhoáng lên, nhanh như tia chớp.

Vút!

Trong khoảnh khắc, Nặc Ảnh trực tiếp từ cửa đại điện tiến tới trước mặt Cao Thăng.

“Tốc độ thật nhanh.”

Đáy lòng Cao Thăng thầm giật mình.

Nhưng ngay sau đó, ông ta lại nở nụ cười:

“Nhanh hơn nữa thì đã sao? Chắc ngươi không biết năng lực cận chiến của bổn trưởng lão cũng đứng số một, số hai Đăng Tiên phong này.”

Cao Thăng gầm lên: “Ngũ Hành Hóa Giáp!”

Tu vi Thánh Cảnh Lục trọng thiên bộc phát mà ra, thân thể Cao Thăng tản ra từng sợi ngũ hành lực.

Ngũ hành lực vờn quanh cơ thể Cao Thăng, hình thành một thân giáp.

“Huyết Sát Các? Hừ! Muốn lấy mạng bổn trưởng lão thì phải có bản lãnh lấy được hẵng nói.”

Cao Thăng đập thẳng một quyền về phía Nặc Ảnh đứng trước mặt mình.

Lực lượng lôi hỏa đan xen trên nắm tay, quyền ý hung hãn khiếp người như thiên thạch trời giáng.

Rầm!

“Ngươi!”

Một quyền Cao Thăng tự xem là kiêu ngạo cứ vậy đơn giản bị Nặc Ảnh tiếp bằng một tay, hai mắt ông ta co rụt lại.

“Chỉ thế này? Nếu ngươi chỉ có vậy thì khiến ta thất vọng quá.”

Nặc Ảnh lập tức tản ra uy áp của tu vi Thánh Cảnh Cửu trọng thiên, hoàn toàn đè ép uy áp tu vi của Cao Thăng.

“Thánh… Thánh Cảnh Cửu trọng thiên? !”

Cao Thăng và vị trưởng lão bên người đều sợ hãi thốt lên.

Không ngờ tu vi của Nặc Ảnh lại cao hơn bọn họ đoán trước nhiều như vậy.

“Đáng chết.”

Đáy lòng Cao Thăng thầm kêu không ổn, đang muốn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Nặc Ảnh thì lại phát hiện nắm tay của mình còn đang bị đối phương kiềm hãm, hoàn toàn không thoát được.

“Đại trưởng lão, lão phu tới giúp ngươi!”

“Hám Đất Man Ngưu Ấn!”

Một vị trưởng lão Đăng Tiên phong khác khẽ quát một tiếng, hai tay kết ấn. Một pháp ấn màu vàng thật lớn hiện lên.

Pháp ấn vừa xuất hiện đã áp thẳng xuống đỉnh đầu Nặc Ảnh. Nặc Ảnh khẽ nhướn môi.

“Ảnh Binh.”

Xung quanh Nặc Ảnh, bốn bóng người đen thui mặc chiến giáp màu đen chui ra khỏi mặt đất.

Bóng dáng được xưng là Ảnh Binh ngẩng đầu nhìn về phía pháp ấn màu vàng chỉ cách đầu Nặc Ảnh mấy trăm thước. Bốn Ảnh Binh lập tức nhảy dựng lên, ung dung chặn lại công kích của pháp ấn màu vàng. Mà giải quyết xong pháp ấn, bốn Ảnh Binh khiến người nhìn không thấu tu vi lại đưa đôi mắt đỏ tươi nhìn về phía trưởng lão vừa thi triển pháp ấn, dọa cho đối phương sợ đến luống cuống muốn thi triển thuật pháp khác.

Nhưng tốc độ đám Ảnh Binh này nhanh vô cùng, hoàn toàn vượt khỏi phán đoán của lão, phảng phất có thể xuyên tới xuyên lui trong hư không vậy.

Trước một tức Ảnh Binh còn đứng ở giữa không trung, một tức sau đó đã tới thẳng trước mặt lão.

Vị trưởng lão này vội vàng lấy một món pháp bảo phòng ngự Thiên giai cực phẩm ra.