Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 613: Nhúng tay




“Xin lỗi, ta không thích nói chuyện vớ vẩn.”

Khoé miệng của Dạ Mệnh khẽ nhếch lên.

Dồn linh khí vào trong Quỷ Sát Tu La.

Trên Quỷ Sát Tu La, huyết mang lại một lần tăng vọt. Đồng thời cường độ nuốt chửng cũng đột ngột tăng lên.

“Ngươi!”

Đồ Lục Đại Đế chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình nhanh chóng trôi đi.

Chỉ trong hàng chục giây ngắn ngủi, Đồ Lục Đại Đế có tu vi Dung Đạo Cảnh sơ kỳ đã bị Quỷ Sát Tu La trong tay Dạ Mệnh nuốt sạch. Đồ Lục Đại Đế đã biến thành một cái xác khô.

Bị Dạ Mệnh ném xuống đất, Dạ Mệnh nhìn vào thân kiếm được bao phủ huyết quang của Quỷ Sát Tu La.

‘Không hổ danh là pháp bảo Đế giai cực phẩm, lại có thể tích trữ sức mạnh sau khi cướp đoạt được vào thân kiếm. Chỉ dựa vào điều này thì đã vượt xa rất nhiều pháp bảo Đế giai rồi.’ Dạ Mệnh tự nhủ.

Hắn rời mắt khỏi Quỷ Sát Tu La và nhìn sang Không Liệt Đại Đế đã sợ hãi đến sởn gai ốc, kinh hồn bạt vía ở bên cạnh.

Không Liệt Đại Đế thầm nói một tiếng chẳng lành. Quả quyết chọn cách bỏ trốn.

Hai phàm nhân có khí vận ngất trời đương nhiên là quan trọng.

Nhưng điều này vẫn còn thua xa với cái mạng nhỏ của bản thân, Đồ Lục Đại Đế vừa nãy đã chết như thế nào, hắn ta đã nhìn thấy rõ mồn một. Hắn ta không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Về hai Khí Vận Chi Tử đó thì hắn ta cũng chọn từ bỏ rồi.

“Bổn các chủ đâu có kêu ngươi rời đi đâu, mà sao ngươi lại hấp tấp như thế?”

Không Liệt Đại Đế đối mặt với Dạ Mệnh đang cản đường đi của mình.

Sắc mặt vô cùng khó coi.

“Các hạ đây là có ý gì? Ta chưa từng đắc tội với các hạ, có cần thiết phải đấu đến hai bên một mất một còn không?”

Nghe vậy, Dạ Mệnh cười nói rằng: “Một mất một còn sao? Đó chẳng qua là suy nghĩ đơn phương của bản thân ngươi mà thôi.”

Không Liệt Đại Đế thấy Dạ Mệnh không định buông tha cho mình, sắc mặt của hắn ta cũng lập tức tối sầm lại.

“Thiên Địa phù.”

Tay phải của hắn ta tạo thành kiếm chỉ, giữa hai ngón tay đang kẹp một tấm bùa chú màu xám. Bùa chú màu xám tự bốc cháy.

Sau khi ngọn lửa màu trắng thiêu rụi tấm bùa chú màu xám thì đột nhiên trong vòng bán kính hàng trăm dặm với Dạ Mệnh và Không Liệt Đại Đế làm trung tâm đã dâng lên từng lớp màng chắn bùa chú.

Màng chắn ngăn cắt mọi phía, khiến cho nơi này tạo thành một thế giới nhỏ độc lập.

“Lão phu vốn dĩ không muốn sử dụng tấm Thiên Địa phù này, nhưng các hạ đã muốn tìm đến cái chết thì đừng trách lão phu không khách sáo.”

Không Liệt Đại Đế bấm tay niệm quyết.

Trên bầu trời của thế giới nhỏ này.

Phong lôi địa hoả cùng nhau xuất hiện!

Dạ Mệnh liếc nhìn sấm sét gió mạnh trên bầu trời và địa hoả cuồng nhiệt tuôn trào ra khỏi mặt đất.

“Huyết Lược.”

Dạ Mệnh giơ Quỷ Sát Tu La trong tay lên.

“Đây là?”

Không Liệt Đại Đế biến sắc.

Trong tầm nhìn.

Tất cả thiên lôi địa hoả mà mình đã triệu hồi ra đã bị Quỷ Sát Tu La trong tay của Dạ Mệnh cướp đoạt đi. Quỷ Sát Tu La giống như một cái hố đen nhỏ vậy, có thể nuốt chửng tất cả năng lượng.

Sau khi Quỷ Sát Tu La nuốt hết những đòn tấn công này thì Dạ Mệnh nhếch miệng nói: “Trả lại cho ngươi.”

Vung Quỷ Sát Tu La về phía trước.

Những đòn tấn công bị nuốt chửng trước đó lại xuất hiện trên hư không và bắn trả về phía Không Liệt Đại Đế!

Không Liệt Đại Đế cũng hiện ra vẻ đầy bất ngờ không kịp đề phòng.

“Sơn Nhạc khởi.”

Một ngọn núi cao sừng sừng từ dưới đất trồi lên chắn ở trước mặt hắn ta. Đòn tấn công rơi xuống ngọn núi, ngọn núi chỉ khẽ rung chuyển và không vỡ ra tan tành ngay tại chỗ.

“Phù, thật may mắn.”

Cũng chính vào lúc Không Liệt Đại Đế vừa thở dài một hơi thì chuyện khiến cho sắc mặt cứng đờ đã xảy ra.

Ngọn núi trông còn có thể trụ được lâu dài đã xuất hiện một vết nứt nhện trước.

Bùm!

Ngọn núi nổ tung.

Một luồng kiếm quang ập tới.

Không Liệt Đại Đế mở to hai mắt, muốn quay người trốn tránh, nhưng phát hiện đã không còn chỗ để trốn nữa.

Phạm vi công kích của luồng kiếm quang này đã chặn lại tất cả đường lui của hắn ta.

“Xem ra chỉ có thể đón lấy thôi.”

Không Liệt Đại Đế thấy không còn đường lui thì chỉ có thể liều chết đánh cuộc một lần. Hắn ta sử dụng một pháp bảo phòng ngự Đế giai hạ phẩm, một cái Đan Đỉnh.

Đan Đỉnh xoay tròn rồi biến lớn.

Trên đỉnh là lưu quang bao phủ, lưu chuyển không ngừng.

Dạ Mệnh thấy đối phương muốn dùng món pháp bảo Đế giai này để ngăn chặn công kích của mình thì không khỏi thấy vô cùng buồn cười.

Kiếm đến.

Tiếng va chạm giòn giã vang lên.

“Tốt lắm, chặn lại.”

Không Liệt Đại Đế thấy tình cảnh trước mặt này thì lộ ra nụ cười. Nhưng trong nháy mắt nụ cười đó đã cứng lại.

Đan Đỉnh Đế giai này đầu tiên là phát ra tiếng động 'lách cách' kỳ lạ.

Ầm!

Đan Đỉnh bị chia năm xẻ bảy.