Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 570: Anh linh Thánh Triều (2)




“Nhiều lời vô ích, bổn hoàng khuyên ngươi tự chém đầu thì hơn.”

Nghe Thánh Thiên Đế nói, sắc mặt Bạch Cảnh Diệu trở nên phức tạp xấu xí.

Thấy ông ta như vậy, dù sao cũng không thể chết già được mới phải.

“Bọn đạo chích phương nào dám xông vào Vô Tướng Điện!”

Mấy tiếng động vừa truyền đến, chỉ thấy ba đạo lưu quang bay vút về phía này.

Ba đạo nhân ảnh xuất hiện, đó chính là tam tôn cường giả Đại Đế khác của Vô Tướng Điện.

Ngoài ra, phía sau ba vị Đại Đế của Vô Tướng Điện này còn có rất nhiều trưởng giả nội ngoại điện của Vô Tướng Điện.

Bạch Cảnh Diệu thấy thế, nội tâm có chút do dự, ông ta cắn răng liều mạng!

Ngũ Quái Đại Đế còn cộng thêm nhiều người như vậy, nói không chừng sẽ thật sự có một tia thắng.

Thánh Thiên Đế nhìn quanh người mình, thấy đám người bao vây bản thân.

Hắn ta ngẩng đầu quát một tiếng: “Tướng sĩ của bổn hoàng đâu?”

Ầm ầm.

Trong tòa tiểu thế giới, thiên địa bỗng nhiên biến sắc. Gió cuốn mây tan, dị tượng xuất hiện giữa trời.

“Đó là?”

Bạch Cảnh Diệu chú ý tới khung trời ở trên cao. Mây trắng tụ hợp thành từng đám biển mây.

Mà trên biển mây, tướng sĩ mặc tiêu giáp kim sắc đứng thành từng hàng, số lượng nhiều không đếm xuể.

Sau đó bọn hắn đồng loạt quì một gối nói: “Có mạt tướng!”

Âm thanh như có thể chấn vỡ sơn hà vạn lý, khiến cho biển gầm sóng lớn.

“Những người này rốt cuộc là...”

Đáng tiếc còn không kịp chờ bọn hắn suy tư, những thiên binh thiên tướng trên biển mây đã bước ra, bổ nhào về phía bọn hắn. Một trận đại chiến bắt đầu.

“Chư vị trưởng lão hãy cẩn thận, bọn người kia có điểm cổ quái.”

Một gã trưởng lão nội điện thuộc Vô Tướng Điện quát một tiếng với những người khác, nhưng có rất ít người để ý đến những lời này.

“Đạo trưởng lão, bọn người kia cùng lắm cũng chỉ mới Bán Thánh Cảnh hoặc thậm chí Thánh Cảnh nhất trọng thiên mà thôi, cần gì phải cẩn thận?”

Một gã bát trọng thiên có thân hình cao to vạm vỡ, song quyền có dị hỏa màu trắng quấn quanh, vung ra mấy quyền cực mạnh.

Gã trực tiếp đánh nát mấy mấy tên thiên binh cầm đao kiếm trông như trường kích trong tay cách mình gần nhất, sau đó quay đầu nhìn về phía Đạo trưởng lão nói ra câu vừa rồi, cười ha ha một tiếng.

“Thấy không? Bọn người đó vốn không kham nổi một kích, ngươi...”

“Tư Đồ trưởng lão, cẩn thận phía sau!”

Có người rít gào một tiếng, nhưng những lời này vẫn chậm một nhịp.

Biểu tình cười to trên mặt Tư Đồ Phách lập tức cứng đờ.

Hắn ta chậm rãi quay đầu.

Một gã binh sĩ kim giáp xuất hiện, thân hình khôi ngô hùng vĩ, còn cao lớn hơn gấp mấy lần so với đám thiên binh trước đó.

Lúc này đây, binh sĩ kim giáp một thân áo giáp không giống người bình thường. Trên khôi giáp có khắc văn tự bùa chú mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Đôi con ngươi màu xanh nhạt băng lãnh vô tình.

Tay phải cầm một thanh trường kiếm kim sắc, cắm vào sau lưng Tư Đồ Phách.

“Thánh Cảnh cửu trọng thiên?”

Cảm thụ được khí tức trên người đối phương, môi Tư Đồ Phách trắng bệch. Đồng thời, nội tâm hắn ta vô cùng nghi hoặc.

Hắn ta nhớ kỹ rõ ràng phía sau mình không có người nào mới đúng. Kẻ trước mắt từ đâu mà đến?

Lúc này, dư quang của khóe mắt hắn ta mới nhìn thấy ở phía bên kia.

Khi mấy thiên binh bị chém giết, năng lượng khí thể tản ra từ trên người bọn họ không hề tiêu tán trong nháy mắt. Những năng lượng khí thể này tụ lại tới một mức độ nhất định, sau đó biến thành hình thái tôn binh sĩ kim giáp giống nhau như đúc với kẻ trước mặt hắn ta. Con ngươi Tư Đồ Phách co rút mãnh liệt.

Không nghĩ tới sau khi bị đánh chết, tên binh sĩ kim giáp lại ngưng tụ thành một binh sĩ kim giáp còn cường đại hơn cả trước đó.

Soạt!

Binh sĩ kim giáp trước mặt rút kiếm từ trong ngực hắn ta ra.

Hộc!

Tư Đồ Phách phun ra một búng máu lớn. Binh sĩ kim giáp mượn cơ hội cầm trường kiếm dính máu trong tay đâm về phía Tư Đồ Phách!

Tư Đồ Phách thấy thế thì định vận chuyển công pháp.

Thế nhưng ở bên trái có một mũi tên bắn về phía hắn ta!

Vụt!

Tư Đồ Phách nhìn mũi tên lao tới.

Bởi vì binh sĩ kim giáp trước mặt, hắn ta vốn không có chỗ nào để trốn.

“Chiến Hoàng Bá Khải.”

Ý niệm Tư Đồ Phách khẽ động, trên thân thể lập tức có một kiện áo giáp tiên hồng sắc bao phủ.

Từ khí tức thì có thể nhìn thấy đây là một kiện pháp bảo Tiên Giai hạ phẩm.

“Ngăn lại cho ta!”

Tư Đồ Phách gầm lên.

Hai đạo công kích đồng thời rơi vào trên người Tư Đồ Phách.

Ầm ầm!

“Tư Đồ trưởng lão, ngươi không sao chứ?”

Một gã trưởng lão nội điện muốn đi qua trợ giúp Tư Đồ Phách, nhưng đột nhiên lại bị một binh sĩ kim giáp khác xuất hiện cản lại.

Sau khi bụi mù tan hết, một thân áo giáp của Tư Đồ Phách đã hoàn toàn rơi vào tình trạng gần như bị vỡ nát. Vết rạn trải rộng trên bề mặt áo giáp.

Sắc mặt tựa như màu đất, hắn ta cúi đầu nhìn mũi tên cắm trên ngực mình một cách chuẩn xác.