Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 571: Kiếm oai hoàng quyền




Quay đầu nhìn về phía bên trái, có một gã binh sĩ kim giáp cầm một thanh trường cung.

Mà mục tiêu trường cung hướng đến chính là hắn ta.

“Chết tiệt, Bán Đế Cảnh, làm sao có thể...”

Đôi mắt hắn ta nhìn tu vi của đối phương, nội tâm bắt đầu hoảng loạn sợ hãi.

Binh sĩ kim giáp cầm lợi kiếm trong tay tới trước mặt hắn ta, hai mắt lóe lên tia sáng lạnh rồi biến mất.

Kiếm chém xuống!

Một trận chiến kinh thiên động địa còn chưa được nửa canh giờ đã nghênh đón sự kết thúc.

Anh linh hoàng triều đến từ viễn cổ do Thánh Thiên Đế triệu hồi ra thế như chẻ tre, bởi vì đặc tính ‘Giết không chết’ nên đã đánh cho đám trưởng lão nội ngoại Vô Tướng Điện liên tục bại trận thối lui.

Mà bên kia, điện chủ Bạch Cảnh Diệu của Vô Tướng Điện nhìn sang xung quanh, thần sắc tràn ngập hoảng sợ.

Đặc biệt là khi tầm mắt rơi vào trên người Thánh Thiên Đế trước mặt.

Ông ta run rẩy nói: “Đây là Hợp Đạo đỉnh phong trong lời đồn sao? Thảo nào từ cổ chí kim, để bước đến điểm cuối này, vô số Đại Đế không tiếc thân tiêu đạo vẫn, thật sự là quá cường đại... Cường đại đến mức làm cho người khác khó có thể dấy lên chút ý muốn phản bác nào.”

Hơn nữa, từ khi vừa bắt đầu cho đến bây giờ cùng lắm cũng chỉ mới hơn mười phút, vậy mà ngũ tôn Đại Đế của ông ta đã có hai tôn bỏ mình.

Chỉ còn lại có Phó điện chủ Từ Cấn, cùng với Hữu hộ pháp và chính bản thân ông ta.

“Nếu các ngươi chỉ có loại trình độ này, vậy thì thật sự đã làm bổn hoàng quá mức thất vọng.”

Thánh Thiên Đế nhún vai, mái tóc dài kim sắc hơi lay động theo làn gió.

“Hoàng Quyền Kiếm.”

Bên tay phải của Thánh Thiên Đế xuất hiện một thanh lợi kiếm dài chừng tứ xích. Thân kiếm có chứa khí vận long uy đặc biệt của Thánh Thiên Đế.

Hắn ta thả một tia kiếm khí từ trong Hoàng Quyền Kiếm ra ngoài, càng làm cho người khác cảm thấy cả người phát lạnh.

“Cỗ khí tức này... là pháp bảo Đế Giai cực phẩm?”

Sắc mặt Bạch Cảnh Diệu đại biến.

“Kiếm này là Hoàng Đế chi đạo của bổn hoàng, các ngươi chuẩn bị đón đỡ đi.”

“Thiên địa nhật nguyệt cộng chứng, chém!”

Thánh Thiên Đế chĩa mũi kiếm về phía bọn hắn, thi triển ra một bộ kiếm thức.

Cũng không giống các cường giả kiếm đạo khác, một kiếm chém ra, kiếm ý thông thiên hiện lên.

Khoảnh khắc một kiếm của Thánh Thiên Đế đi qua, nương theo nó là vô số Thánh Hoàng Long Khí thăng lên cao.

Phía sau hắn ta còn hiện ra hình ảnh hoàng triều phồn vinh thịnh vượng.

“Dùng pháp bảo!”

Bạch Cảnh Diệu quay mặt sang hai tôn Đế Cảnh khác, truyền âm quát lớn.

Ba món pháp bảo phòng ngự Đế giai xuất hiện trong tay ba vị Đại Đế.

Nhưng đáng tiếc, trong số ba món pháp bảo Đế giai, món cao nhất cũng chỉ là một kiện Đế Giai trung phẩm.

Hai kiện còn lại đều có bậc phẩm dưới Đế giai, vốn không phải đối thủ của một kiếm do Thánh Thiên Đế chém ra.

Rắc.

Giống như trong dự liệu, ba món pháp bảo Đế giai chống đỡ không tới một phút đồng hồ, trên bề mặt pháp bảo lập tức xuất hiện vết rách, cuối cùng răng rắc một tiếng, pháp bảo vỡ vụn.

Kiếm chiêu tiến đến.

Kiếm chém tam đế!

Tam tôn cường giả Đại Đế kể cả điện chủ Vô Tướng Điện đồng thời ngã xuống dưới uy quang của Hoàng Quyền Kiếm trong tay Thánh Thiên Đế.

“Nhiệm vụ đánh chết… còn sót lại một.”

Thánh Thiên Đế nói được một nửa, hai mắt híp lại.

Một quả tiểu cầu tản ra quang lượng hôi sắc lớn chừng ngón tay đang dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về phía cửa ra vào của tiểu thế giới.

“Chỉ cần có thể sống sót đi ra ngoài, bổn điện chủ vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi. Huyết Sát Các, bổn điện chủ...”

Giọng nói của Bạch Cảnh Diệu đột nhiên ngừng lại.

Vừa bỏ chạy, nội tâm ông ta vừa có chút tĩnh mịch.

Trước đó ông ta đang bế quan thì cảm ứng được Vô Tướng thánh địa do chính mình sáng lập ở Tiên Huyền đại lục bị người ta tiêu diệt, cảm giác đầu tiên là phẫn nộ.

Nhưng cũng vì đang bế quan, hơn nữa, khe nứt trên trời không thể thừa nhận được Đại Đế Hợp Đạo Cảnh nên ông ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Tuy rằng chịu đựng, nhưng ông ta vẫn phái người đến đó dò xét xem rốt cuộc là phương thế lực nào ở Tiên Huyền đại lục không biết sống chết đi tiêu diệt Vô Tướng thánh địa của ông ta.

Mà trùng hợp vào mấy ngày trước, ông ta bắt được thế lực hung thủ tiêu diệt Vô Tướng thánh địa, đó chính là một tên sát thủ của Huyết Sát Các!

“Huyết Sát Các, Bạch Cảnh Diệu ta và các ngươi không đội trời chung!”

Bạch Cảnh Diệu phẫn nộ gầm lên.

“Còn thiếu một chút nữa là có thể rời khỏi chỗ này rồi.”

Bạch Cảnh Diệu nhìn lối ra cách mình càng ngày càng gần. Ông ta cắn răng, đang chuẩn bị dồn hết sức tiến lên thì…

Gràooo!

Tiếng rồng ngâm truyền đến từ phía sau lưng khiến hồn thể của hắn ta run rẩy kịch liệt.

Bạch Cảnh Diệu nghe tiếng rồng gần như vậy thì chỉ có thể tiếp tục tăng tốc.

“Sắp, sắp rồi, chỉ còn cách mấy ngàn mét cuối cùng nữa thôi.”