Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 567: Giết người của các ta, nhất định phải trả bằng máu (2)




“Sao Trần sư huynh trở về sớm như vậy?”

Một vị đệ tử bên ngoài điện chịu trách nhiệm bảo vệ trận pháp, thấy trận pháp khởi động thì sững sờ trong giây lát. Đôi mắt hắn ta dần thay đổi từ ngạc nhiên sang khó hiểu.

Một nam tử mặc áo đen xuất hiện từ trong truyền tống trận.

“Không phải Trần sư huynh?”

“Không biết...”

Vị đệ tử đó đang định bước lên trước, một sức mạnh thần bí lập tức khiến hai mắt hắn tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất.

“Mọi người chia làm bốn tổ tìm kiếm mục tiêu, trên đường gặp phải bất cứ kẻ nào ngăn cản trực tiếp giết không tha, không cần tốn nước bọt.”

“Tuân mệnh.”

Hơn chục sát thủ Thánh Cảnh đứng đầu đến từ Huyết Sát Các có mặt tại đây đều biến mất tại chỗ, tản ra như muông thú.

“Vậy bây giờ...”

Thánh Thiên Đế ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía trước.

Bên trong điện của Vô Tướng Điện.

Mỗi vị đệ tử chân truyền đều được phép có một ngọn núi của riêng mình, còn tự đặt tên là Đế Phong.

Một vị đệ tử Thông Thiên Cảnh bát trọng thiên có tu vi cao nhất trong số bốn gã đệ tử chân truyền lúc trước đang chuẩn bị ngồi xếp bằng trên đất, định dốc lòng bế quan:

“Ý? Thứ này là...”

Hắn ta cúi đầu vừa nhìn, phát hiện có một khối lệnh bài bằng đồng xanh trên sàn nhà thì bèn nhặt lên xem.

Sắc mặt của vị đệ tử chân truyền này dần lộ ra vẻ kỳ quái, bởi vì hắn ta đã từng trông thấy tấm lệnh bài này rồi.

Lúc trước, sau khi giết chết vị sát thủ đến từ Huyết Sát Các kia, cách một ngày sau hắn ta cũng phát hiện ra tấm lệnh bài này trên giường mình. Sau khi nó xuất hiện không lâu chính mình đã bị Huyết Sát Các đuổi giết.

Vì vậy hắn ta không thể không nghĩ tới lý do xuất hiện tấm lệnh bài này, mà hôm nay bản thân lại nhìn thấy nó một lần nữa...

Sắc mặt gã đệ tử hơi trắng bệch, trong lòng có chút khó tin.

Chắc không thể nào nhỉ? Dù thế lực tên là Huyết Sát Các gì đó kia có điên rồ đến cỡ nào hẳn cũng không dám xông vào Vô Tướng Điện.

Nhưng nếu là như thế, vậy tấm lệnh bài trước mắt này lại chui ra từ đâu chứ?

Hắn ta ngẫm nghĩ một lát: “Thôi quên đi, không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì, bên trong và ngoài Vô Tướng Điện có rất nhiều trận pháp, trừ khi đối phương là Hợp Đạo Cảnh, nếu không bất cứ kẻ nào đến đều nhất định phải chết.”

Vừa nhắm mắt lại, trước mặt đột nhiên dâng lên khí lạnh mãnh liệt khiến hắn ta đột ngột mở đôi mắt vừa mới khép lại ra.

“Kẻ nào?”

Một pháp bảo phòng ngự hạ phẩm tiên giới trên người lập tức ngăn ở trước mặt hắn ta, chặn lại một lưỡi đao giấu trong tay áo.

Gã đệ tử này vừa đứng dậy, nhưng trong hư không bên trái lại dấy lên một trận dao động. Một vị sát thủ chui ra.

“Lệnh bài này là... Huyết Sát Các!”

Khóe mắt hắn ta tình cờ nhìn thấy tấm lệnh bài treo bên hông của đối phương, vẻ mặt thay đổi trở nên u ám, không nghĩ tới đối phương thật sự đã tìm đến cửa?

Hắn ta đang định điều động một pháp bảo tiên giai khác để tiến hành phòng ngự, nhưng đáng tiếc hư không bên trái lại vừa khéo xuất hiện thêm một vị sát thủ nữa.

“Chết tiệt, không kịp rồi!”

‘Xoạt!’

Máu tươi đỏ sệt lập tức văng đầy khắp gian phòng.

“Tổ số một đã hoàn thành giết chết mục tiêu nhiệm vụ.”

Một vị sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa cúi đầu nhìn chiếc đầu dưới chân đang lăn trên mặt đất.

Khung Động Phong.

Một nữ đệ tử duy nhất trong số bốn người họ cả người đầy vết thương chồng chất, nhìn sát thủ Huyết Sát Các trước mặt, vẻ mặt thay đổi.

“Rốt cuộc các ngươi vào bằng cách nào?”

Nhưng hoàn toàn không có người đáp lại nàng ta, một kiếm nhanh chóng mạnh mẽ vung lên.

“Tổ thứ hai đã giải quyết xong mục tiêu.”

Ở hai đỉnh núi khác.

Gần như cùng một lúc lại có hai truyền âm vang lên.

“Tổ thứ tư đã giải quyết xong mục tiêu.”

“Tổ thứ ba đã giải quyết xong mục tiêu.”

Bên trong một phủ đệ, Phó điện chủ Từ Cấn đang chìm trong trạng thái suy ngẫm đột ngột mở mắt.

Đôi mắt ông ta có chút không dám tin, nhíu mày nói: “Sao lại như vậy...”

Vừa rồi ông ta bỗng cảm giác được mệnh bài của bốn người Lạc Phú trực tiếp rách nát, hơn nữa còn ở ngay trong tiểu thế giới này.

Nói cách khác......

“Huyết Sát Các, ta đúng là đã coi thường các ngươi rồi!”

Từ Cấn tức sùi bọt mép.

Khi nãy ông ta còn nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc là ai ra tay. Nhưng ngay sau đó ông ta đã nghĩ tới đám người bị giết trước đây không lâu, hình như đến từ Huyết Sát Các.

Từ Cấn vừa định bùng nổ toàn lực, trực tiếp đi bắt đám hung thủ kia, không gian trước mặt ông ta chợt rung chuyển.

Thánh Thiên Đế bước ra.

Nhìn thấy Thánh Thiên Đế thâm sâu khó lường, vẻ mặt Từ Cấn trở nên âm trầm, nhìn đối phương với ánh mắt âm u.

“Huyết Sát Các các ngươi thật sự to gan, là ta đã xem thường rồi.”

Thánh Thiên Đế lại bình tĩnh đáp trả một tiếng.

“Nếu đã dám giết chết sát thủ Huyết Sát Các ta thì phải sẵn sàng bị người đuổi giết, không phải sao?”

“Đừng nói nhảm nữa.”

Từ Cấn hừ lạnh một tiếng.