Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 561: Các Đại Đế xuống hạ giới (2)




Nhưng hắn ta không hề trông thấy bất cứ người hay vật nào đáng nghi.

“Bạch đạo hữu, ngươi đây là...”

Một vị Đế Cảnh Dung Đạo sơ kỳ đứng gần Đại Đế Bạch Hạc nhất, thật sự bị dọa tới bởi hắn ta đột ngột quay đầu lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

“Các ngươi không nghe thấy giọng nói kỳ quái vừa rồi kia sao?”

Đại Đế Bạch Hạc nhíu chặt mày lại.

“Giọng nói?”

Người phía sau sửng sốt một giây.

Vừa nãy trong đầu hắn ta chưa từng vang lên âm thanh cổ quái nào cả.

Nghĩ tới lúc trước đòn tấn công của mình đều biến mất một cách kỳ lạ cùng với giọng nói kia, Đại Đế Bạch Hạc nhanh chóng nhận ra điều không thích hợp.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía lầu các ở trước mặt kia, Đại Đế Bạch Hạc vẫn cảm thấy có chút không đúng lại quay đầu một lần nữa.

Nhưng lần này hắn ta vừa quay đầu thì đã thấy phía sau không còn bóng dáng của các Đại Đế khác, chỉ có một vùng bóng đêm đen nhánh.

Sắc mặt Đại Đế Bạch Hạc trở nên khó coi, quay đầu lại nhìn.

Vốn lầu các cao chót vót đứng trước mặt mình khi nãy trong nháy mắt cũng biến thành một mảnh bóng tối. Vẻ ngưng trọng ngập tràn trong đôi mắt hắn ta.

Chính mình đường đường là một vị Bán Hợp Đạo, thế nhưng lại tiến vào không gian hắc ám thần bí dưới tình huống thần không biết quỷ không hay. Nhưng có thể thấy người thi thuật ít nhất cùng một cảnh giới với mình, Đại Đế Bạch Hạc siết chặt thanh Nguyên Tuyết Đao trong tay.

Hắn ta hít sâu một hơi, đao ý cuồn cuộn toát ra như sông Hoàng Hà, lại tung ra mấy đòn tấn công nữa.

Nhưng những đòn công kích nào đánh lên kết giới của không gian hắc ám, đều chỉ khiến không gian này hơi rung chuyển một chút, sau đó không hề phát ra bất cứ động tĩnh nào nữa. Đại Đế Bạch Hạc phát hiện tình huống không đúng, liếc nhìn xung quanh.

“Điện chủ Thiên Phụng điện Bạch Hạc tại đây xin hỏi các hạ là thần thánh phương nào?”

Hắn ta vừa mới dứt lời, một giây, hai giây, ba giây... nhưng vẫn chậm chạp vẫn không hề nhận được câu trả lời.

Cùng lúc đó.

“Bạch, Bạch đạo hữu, ngươi có khỏe không?”

Một vị Đế Cảnh ở bên cạnh Bạch Hạc nhìn thấy hắn ta cầm Nguyên Tuyết Đao nhưng không hề động đậy, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.

Đại Đế Bạch Hạc như thể trúng phải huyễn thuật, đúng lúc hắn ta định mở miệng lần nữa, thì một cơn gió lạnh lẽo đến thấu xương mạnh mẽ thổi quét về phía mấy người bọn họ.

“Không tốt, cơn gió này có vấn đề.”

Giọng nói kinh hãi vừa dứt, mọi người lần lượt phát hiện, hễ ai bị cơn gió lạnh này quét qua, các bộ phận trên cơ thể đều sẽ đóng một tầng băng. Chẳng qua trước một giây khi họ đề cao cảnh giác trong lòng, thì kết quả đã được chú định.

“Thiên Hàn Địa Đông!”

Giọng nói bình tĩnh của Đông Tuyết Vân Tịch vừa dứt, đột nhiên một trận pháp màu lam nhạt bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu nhóm Đại Đế. Ánh sáng không ngừng xoay chuyển trên trận pháp, ngay sau đó băng chùy âm lãnh nhiều không kể xiết điên cuồng từ bên trên rơi xuống, như đứng giữa mưa rền gió dữ.

Những băng chùy âm hàn này bổ sung thêm âm hàn chi khí, cũng không phải những thứ giống như bình thường.

“Các vị đạo hữu cẩn thận, những băng chùy này một khi chạm vào thì hàn khí trong nó sẽ đóng băng linh khí trong cơ thể lại!”

Có người gào lên một tiếng.

Nhưng một tiếng gào thét này cuối cùng cũng chỉ là phí công vô ích. Bởi vì những băng chùy rơi xuống từ trong trận pháp này dường như là vô cùng vô tận vậy.

Chúng điên cuồng rơi vào trên người bọn họ.

Cho dù có người sử dụng một món pháp bảo phòng ngự Đế giai để tiến hành phòng thủ thì cũng không thể nào ngăn cản được trong một thời gian dài. Có người phát hiện ra, khi những băng chùy âm hàn mang theo hàn khí này rơi xuống, đi kèm với đó sẽ là âm hàn chi khí tản ra từ bên trên băng chùy, chúng đang lan ra hư không một cách nhanh chóng. Nhiệt độ giảm xuống cực nhanh.

Chỉ trong giây lát mà đã giảm xuống mấy chục độ, đạt đến mức không độ.

Một Đại Đế thấy tình hình không ổn thì muốn chạy trốn khỏi phạm vi công kích của trận pháp bao phủ này. Nhưng mà hắn lại lần nữa phát hiện ra một chuyện vô cùng tuyệt vọng.

Đó là ở ranh giới của trận pháp đã bị những vách tường màu trắng trong suốt chặn lại, vốn dĩ không thể trốn thoát.

“Đáng chết, Tôn Giả Phật La Tương, phá cho ta!”

Một Đại Đế Dung Đạo Cảnh hậu kỳ dùng hai tay bắt pháp quyết.

Sau lưng xuất hiện một Pháp Tướng, Pháp Tướng đó giơ hai tay lên.

Giống như đỉnh thiên lập địa vậy, dường như muốn nhờ vào đó mà phá vỡ trận pháp quỷ quái đột nhiên xuất hiện này.

Nhưng vào lúc này, trận pháp lại xuất hiện một đại băng chùy còn lớn hơn những tiểu băng chùy lúc trước gấp mấy chục lần. Không, cái này không thể dùng từ băng chùy để hình dung được nữa, mà phải là vẫn thạch!

Vẫn thạch âm hàn rơi vào trên thân Pháp Tướng, một sức mạnh rung chuyển trời đất và hàn khí tỏa ra khiến Pháp Tướng của Đại Đế Dung Đạo Cảnh kia phun ra một ngụm máu tươi lớn, khí tức uể oải.