Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 559: Kết cục của việc vi phạm khế ước




“Sau này ta có thể đắc đạo thành tiên hay không, xem ra cơ duyên đều nằm ở cá chép Cửu Tinh Hóa Rồng này.”

Cố Trường tự lẩm bẩm trong lòng.

Ban đầu hắn ta cũng không coi trọng cá chép Cửu Tinh Hóa Rồng này cho lắm, bởi vì chú cá này là do hắn ta câu được ở bờ sông, vốn định giữ mấy ngày sau rồi làm một bữa tiệc cá sốt cay.

Nhưng mãi đến khi Huyết Sát Các xuất hiện, còn nguyện ý vì con cá chép này mà không sợ đắc tội với Bách Nguyệt tông giết chết đệ tử chân truyền của họ. Cố Trường mới bắt đầu coi trọng con cá chép Cửu Tinh Hóa Rồng mà mình câu được này.

Hắn ta tự nhiên không muốn chắp tay dâng lên cơ duyên lớn như vậy cho Huyết Sát Các, vì thế mới có một màn như vừa rồi.

Xét đến cùng vẫn là do lòng tham gây ra. Đôi mắt Cố Trường nhìn chằm chằm vào lớp vảy cá màu vàng trên người cá chép Cửu Tinh Hóa Rồng đang tỏa ra từng tia sáng yếu ớt trong làn nước.

“Lúc trước không có quan sát tỉ mỉ, bây giờ nhìn cẩn thận, vảy của con cá này lại đẹp biết bao như vàng vậy.” Cố Trường lẩm nhẩm một tiếng.

Đôi mắt lại liếc nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có người nghe lén, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Tầm mắt hắn ta lại lần nữa chuyển dời lên người con cá chép.

“Đặt ở chỗ này mãi cũng không an toàn cho lắm, sớm muộn gì cũng sẽ bị người phát hiện, qua một thời gian nữa lại chuyển nó đi vậy để tránh bị phát hiện.” Cố Trường khẽ thì thầm một tiếng.

Ai ngờ hắn ta vừa mới đậy nắp lên, xoay người đi được mấy bước. Biểu cảm trên mặt hắn ta bỗng trở nên vặn vẹo, hai đầu gối quỳ xuống nền, đôi mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất.

“Đau, đau quá!”

Hai tay Cố Trường túm lấy lồng ngực mình, miệng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt banh lại. Hắn ta cảm giác được trong cơ thể của mình dường như có một ngọn lửa. Ngay sau đó đúng như những gì hắn ta đã tưởng tượng, một ngọn lửa thật sự nổi lên trong cơ thể của Cố Trường, hơn nữa vẫn là loại lửa đỏ thẫm bừng bừng bốc cháy.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa hung tàn lập tức thiêu rụi Cố Trường hầu như không còn, chỉ còn lại một đống tro cốt, tùy ý tung bay theo làn gió.

Sau khi Cố Trường mất mạng một cách khó hiểu, bóng người màu đen chớp động xuất hiện trong chính căn phòng này.

Nếu Cố Trường vẫn còn sống, chắc chắn sẽ phát hiện thân ảnh màu đen này chính là vị sát thủ Huyết Sát Các vừa trò chuyện với hắn ta lúc trước kia.

“Một con kiến đáng thương, đây chính là kết cục cho việc vi phạm khế ước.”

Bóng đen lắc đầu. Hắn ta đi thẳng tới chiếc vại lớn, mở nắp vại ra. Bên trong là cá chép Cửu Tinh Hóa Rồng đang chậm rãi bơi lội, trong thoáng chốc đột nhiên thay đổi, nhanh chóng tăng nhanh tốc độ bơi lội trong vại, nhảy lên nhảy xuống, dường như sợ hãi nam tử ở trước mặt này.

Vị này là sát thủ tam đẳng hàng chữ Địa đến từ Huyết Sát Các, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, tay phải thi triển một pháp thuật nhỏ. Con cá chép Cửu Tinh Hóa Rồng này trực tiếp cách không bị tóm vào trong tay.

“Nhiệm vụ hoàn thành.”

Vị sát thủ xoay người, bước vào trong hư không.

Bảy ngày đã trôi qua.

Tại Trọng F giới.

“Các ngươi nhìn bầu trời kìa.”

“Tình huống này lại là một vị Đại Năng thượng giới nào muốn giáng xuống vậy?”

Có người kinh ngạc hô lên. Nhưng vẫn rất ít người cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì đến tận bây giờ, họ tổng cộng đã nhìn thấy mấy lần nhóm Đại Đế kia từ trên giáng xuống nơi này từ trên thượng giới. Kết quả thì sao? Đều có đi không có về.

Khoảng thời gian Huyết Sát Các thống trị Tiên giới nhị trọng này, về cơ bản tất cả mọi người đều đã hiểu ra đôi chút.

Đó là không có ai có thể chống lại được Huyết Sát Các! Nhưng...

“Mẹ ơi, lần này số Đại Năng thượng giới đến đây hình như có hơi nhiều thì phải!”

Có người ngẩng đầu lên, ngạc nhiên lên tiếng.

Vốn dĩ cả đám người không hề để ý nhưng khi nghe thấy câu nói này cũng bất giác lần lượt ngẩng đầu lên.

Nhưng họ vừa mới ngẩng đầu, điều thật sự khiến họ bị dọa giật nảy mình đó chính là hơn chục bóng đen như ẩn như hiện.

Xung quanh mỗi một bóng đến đều lượn lờ hơi thở cường đại không có cách nào địch nổi, uy áp của Đại Đế khiến người ta kinh sợ bao trùm cả bầu trời Tiên giới nhị trọng.

“Luồng uy áp này quá, quá đáng sợ rồi!”

“Ta cảm thấy lần này nói không chừng Huyết Sát Các thật sự muốn treo rồi.”

Ai đó nuốt một ngụm nước bọt. Hai mắt nhìn chăm chú vào bầu trời đầy uy áp, trong lòng đã sợ hãi đến cực điểm, lần này đánh úp lại đây là Đại Đế, nhưng khác nhau một trời một vực với mấy vị lần trước.

Đại Đế Bạch Hạc đứng vị trí đầu tiên trong nhóm các vị Đại Đế, đôi mắt hắn ta liếc nhìn xung quanh mấy lượt, lộ ra một chút khinh thường.

“Hạ giới chính là Hạ giới, linh khí ít ỏi như vậy, thảo nào không có lấy một vị Đế Cảnh.” Đại Đế Bạch Hạc nhún vai: “Cũng không biết Huyết Sát Các này nghĩ như thế nào nữa, thượng giới tốt như vậy không đi, nhất quyết phải cắm rễ ở nơi chật hẹp nhỏ bé này.”