Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 558: Thánh Tôn thành (2)




Một nam tử trẻ tuổi với dáng người gầy ốm đang lắng nghe tin tức vị đệ tử chân truyền có tiếng tăm lừng lẫy của Bách Nguyệt tông gặp phải ám sát đã bỏ mình, gương mặt đỏ bừng, giọng nói có chút không trôi chảy. Hắn ta hít sâu một hơi: “Không, không nghĩ tới chuyện này lại là thật.”

Quãng thời gian trước đó, lúc hắn ta tới một vương triều ban bố nhiệm vụ của tông môn, bất ngờ tiến vào một lầu các tự xưng rằng chỉ cần trả đủ giá, có thể giết chết bất cứ người nào. Mới đầu hắn ta còn tưởng rằng là nơi khoác lác gì đó, hoàn toàn không định tin tưởng.

Nhưng với tâm trạng ra ngoài vui chơi, hắn ta đã nói ra tên một người mà cả đời này hắn chán ghét cùng căm hận nhất với lầu các có tên Huyết Sát Các kia.

Không nghĩ tới mấy ngày sau, hắn cũng vừa mới nhận được tin tức vị đệ tử chân truyền của Bách Nguyệt tông kia đã mất mạng. Ban đầu hắn ta còn đầy mặt ngơ ngác hoàn toàn không dám tin.

Mãi đến mấy phút đồng hồ sau, hắn ta chậm rãi tỉnh táo lại mới phát hiện ra chuyện này là sự thật. Vị đệ tử ngoại môn của Thiên Miểu phái này không biết đang suy nghĩ điều gì, tiếp theo đó vội vàng chạy vào trong sơn môn.

Sau khi hắn ta trở lại phòng mình, khóa chặt cửa lại. Hắn ta hít sâu một hơi rồi đi thẳng tới chiếc vại lớn trước mặt rồi mở nắp bên trên vại ra. Bên trong đựng đầy nước trong veo có thể nhìn thấy đáy, cứ nhìn chằm chằm như vậy.

Có thể phát hiện một còn cá chép màu vàng đang không ngừng bơi lội bên trong làn nước, vô cùng hoạt bát. Hơn nữa trên đầu con cá chép vàng này còn mọc hai chiếc râu màu vàng dài dài.

“Nếu như Huyết Sát Các kia vì con cá chép này không tiếc giúp ta giết chết đệ tử chân truyền tiếng tăm lừng lẫy của Bách Nguyệt tông kia, nguyện ý trả giá đắt như vậy thì con cá chép này chắc chắn là một đại bảo bối, nói không chừng còn có thể hóa rồng.”

Hắn ta đối diện với con cá chép vàng, trong lòng lẩm bẩm nói.

‘Cốc, cốc, cốc.’

Ngoài cửa vang lên từng đợt tiếng gõ cửa.

“Đến đây.”

Cố Trường hô lên một tiếng.

Đôi tay vội vàng cầm lấy nắp đóng chiếc vại lớn lại, như thể là để đề phòng chuyện ngoài ý muốn.

Cố Trường lại cầm một tấm giẻ lau thật dài che chiếc vại lại. Làm xong tất cả mọi chuyện lúc này hắn ta mới xoay người bước tới mở cửa ra.

Nhưng lần mở cửa này lại không xong. Cố Trường trông thấy một người thần bí khoác áo choàng màu đen xuất hiện trước mặt mình, khiến hắn ta giật thót, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, sau đó chỉ vào đối phương có chút không biết phải làm sao mở miệng nói: “Ngươi, ngươi là ai?”

Chính mình đang ở trong Thiên Miểu phía, nhưng sao người mặc áo choàng đen này lại có thể vào đây được?

“Ta đến lấy thứ trước đây ngươi đã từng đồng ý.”

Người mặc áo choàng đen mở miệng nói.

Cố Trường nghe thấy vậy, trong lòng lập tức cả kinh, lập tức đã đoán ra kẻ đang ở trước mặt này chính là người của Huyết Sát Các.

Cố Trường đưa mắt nhìn ra bên ngoài, dường như muốn nhìn xem liệu bên ngoài có đệ tử hay vị trưởng lão nào chú ý tới tình huống bên này hay không. Đáng tiếc là...

“Đừng nhìn nữa, ta đã thi triển một chút thủ đoạn nhỏ ở nơi này rồi. Người bên ngoài sẽ không nhìn thấy tình huống bên trong đâu.” Lời nói của vị sát thủ Huyết Sát Các này khiến trong lòng Cố Trường chợt lạnh lẽo một nửa.

Vốn dĩ hắn ta còn hy vọng sư huynh cùng trưởng lão của Thiên Miểu Các sẽ chú ý đến tình huống nơi này.

“Được rồi, thời gian của ta cấp bách, mau lấy ra đi, đó là cá chép Cửu Tinh Hóa Rồng.” Vị sát thủ chìa tay phải ra rồi lạnh lùng nói.

Mà Cố Trường nghe xong trong lòng do dự không thôi.

Ngay lập tức hắn ta cắn răng nói: “Đại, đại nhân, thật sự không dám giấu giếm, thật ra ngay ngày hôm qua con cá chép đó đã bị sư huynh đồng môn của ta cướp đi rồi.”

“Thật, thật xin lỗi.”

Nghe thấy câu này của đối phương, vị sát thủ kia im lặng không nói. Trong lòng Cố Trường cũng căng thẳng cực độ.

“Ta biết rồi.”

Vị sát thủ còn nói thêm một tiếng.

“Vị sư huynh mà ngươi nhắc tới hiện giờ đang ở đâu?”

“Vị sư huynh kia của ta đã tới Vạn Toàn châu bên kia rồi.”

Cố Trường vội vàng tùy tiện tìm một cái cớ.

“Ta đã hiểu.”

Sát thủ cứ biến mất như vậy ở trước mặt Cố Trường.

Hắn ta còn tưởng rằng lúc này đã thành công giấu giếm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dường như Cố Trường còn hơi không yên tâm, lại đi ra ngoài cửa liếc nhìn xung quanh.

Sau khi chắc chắn không còn nhìn thấy bóng người đáng nghi nào nữa, hắn ta vội vàng xoay người trở về phòng và khóa chặt cửa lại một lần nữa.

Cố Trường đi tới trước chiếc vại lớn, lấy tấm giẻ lau và nắp đậy ra.

Hai mắt hơi tham lam nhìn chú cá vàng đang bơi không ngừng bơi lội trong nước.

“Hóa ra ngươi tên là cá chép Cửu Tinh Hóa Rồng đúng không, chậc, chậc, cái tên này chắc chắn là một bảo bối lớn.”