Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 542: Tấn công vào tông môn (2)




Mãng xà lửa được Chu Linh tạo ra dường như còn cho linh trí, còn biết phòng ngự.

Trước mặt nó xuất hiện một đám Chu Tước biến dị, tụ lại với nhau biến thành một bức tường lửa. Đòn tấn công toàn lực mà Lôi Chấn Thiên lấy làm tự hào bị bức tường lửa cản lại, một cách nhẹ nhàng.

“Sao có thể như vậy được?”

Trái tim Lôi Chấn Thiên đập nhanh.

Đến lúc này ông ta vẫn chưa biết tu vi thật của Chu Linh.

Nếu không có lẽ đánh chết ông ta cũng sẽ không đánh nhau với Chu Linh.

Mãng xà lửa dễ như trở bàn tay chặn lại đòn tấn công của Lôi Chấn Thiên. Thân hình nhanh như chớp đi tới bên cạnh ông ta.

“Không xong, mau trốn!”

Trong lòng Lôi Chấn Thiên thầm nghĩ.

“Lôi Ảnh Thuấn Thệ.”

Chỗ Lôi Chấn Thiên chợt lóe lên điện quang biến mất.

Sau đó xuất hiện cách đó mấy ngàn dặm.

“Không đúng, con mãng xà lúc nãy đâu rồi?”

Sau khi thuấn di, ông ta nhìn lại chỗ lúc nãy.

Phát hiện con mãng xà lửa lúc nãy cũng đã không thấy đâu.

Cho đến khi hắn ta cảm nhận được nhiệt độ cao khủng khiếp truyền đến từ phía sau.

Hắn ta không khỏi quay đầu lại, hỏa diễm mãng xà đã đến sau lưng mình, nó đang há mồm ra.

Ngọn lửa tụ lại một chỗ.

Sau đó một một viên hỏa diễm pháo đạn hình thành từ Chu Tước Dị Hỏa bắn ra.

Ầm!

Trên thân thể Lôi Chấn Thiên bao trùm lôi đình chi lực, dường như là muốn dựa vào đó để phòng ngự. Nhưng của một vị Nhập Đạo Cảnh hậu kỳ có thể để một lôi đình nho nhỏ này muốn chống đỡ là chống đỡ được sao?

Hỏa diễm sôi trào, ngay khoảnh khắc chạm trán với lôi đình lập tức khiến lôi đình bị chôn vùi trong chớp mắt, công kích đến trên người của Lôi Chấn Thiên.

"A!"

Từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Lực lượng của Chu Tước Dị Hỏa khiến Lôi Chấn Thiên cảm thấy đau đến không muốn sống nữa.

Hỏa diễm thiêu đốt, mang đến cho Lôi Chấn Thiên cảm giác đau đớn như ngàn con kiến đang cắn lấy ruột gan.

Lôi Chấn Thiên quay đầu nhìn về một đám trưởng lão ở phía sau.

"Các ngươi những thứ ngu xuẩn này, còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau đến giúp ta?"

Những trưởng lão Lôi môn bị một tiếng này làm bừng tỉnh, cũng nhanh chóng tiến lên.

"Môn chủ đừng hoảng hốt, ta đây sẽ lập tức đến cứu ngươi."

"Giang Xuyên Bất Tức!"

Một trưởng lão nội môn đạt Thánh Cảnh thất trọng thiên dùng hai tay bắt pháp quyết, khẽ quát lên một tiếng.

Một Giang Xuyên hải lưu ngưng tụ từ nước hình thành.

Từ hư không hiện lên, dòng nước cuồn cuộn chảy về hướng Lôi Chấn Thiên. Dường như là muốn dập tắt Chu Tước Dị Hỏa trên người hắn ta.

Rào rào.

Dòng nước cuồn cuộn chảy đến trên người Lôi Chấn Thiên mà gột rửa, nhưng lại không cách nào dập tắt được Chu Tước Dị Hỏa kia được.

Dưới sự gột rửa đó, thế lửa không những không suy yếu mà ngược lại còn bộc phát mãnh liệt hơn.

"Sao có thể được, thiên hàn chi thủy có thể dập tắt tất cả chân hỏa mà, tại sao chứ?"

Biểu tình của vị trưởng lão nội môn kia rất khó coi, không hiểu tại sao.

Chu Linh xuất hiện sau lưng hắn ta.

"Muốn biết tại sao không? Dùng chính thân thể của ngươi thử nghiệm một chút là biết thôi không phải sao?"

Ngón trỏ phải của Chu Linh nâng lên.

Trên đầu ngón tay lóe lên một luồng Chu Tước Dị Hỏa.

Vị trưởng lão nội môn này muốn né tránh nhưng lại phát hiện mình đã chậm chân rồi.

Một luồng Chu Tước Dị Hỏa đã đến trên người mình, Chu Tước Dị Hỏa vốn trông như yếu ớt, gần như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào giờ đây lại giống như được tưới thêm dầu hỏa vậy.

Trong lúc đột ngột, thế lửa tăng mạnh, bạo phát.

Tiểu hỏa miêu ban đầu lại biến thành đại hỏa hùng.

"Đáng chết! Thủy ngự!"

Hắn cắn răng, động ý niệm.

Bên ngoài thân thể hiện lên từng lớp nước ngưng tụ, hình thành một lá chắn. Nhưng khi Chu Tước Dị Hỏa vừa chạm vào lá chắn này thì nó lập tức bị bốc hơi.

"A! Không thể nào, đáng chết, tại sao lửa này lại không tắt được..."

Chớp mắt, môn chủ Lôi Chấn Thiên và vị trưởng lão nội môn không biết tên họ này đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.

"Ha ha, đến lượt các ngươi."

Chu Linh quay đầu, cười nhìn về phía những trưởng lão khác đang đứng đem đến ngơ ngác.

"Yêu nữ đáng chết, chớ có làm càn ở Lôi môn ta!"

"Hà Tài Kiếm Quyết!"

Một tiếng quát vang lên.

Một nam tử trung niên có râu khoác trường bào tử sắc, tay cầm một trường kiếm mang theo tử điện cực quang đâm về phía sau của Chu Linh.

"Là phó môn chủ, phó môn chủ đã xuất quan, xem khí tức này đi, không ngờ là phó môn chủ đã đột phá đến Bán Đế Cảnh!"

Khóe mắt Chu Linh liếc về hướng nam tử trung niên đang động thủ về phía mình này, nàng quay đầu lại cười một tiếng.

"Thích tìm chết như vậy thì chi bằng để bổn cô nương tiễn ngươi một đoạn đường vậy."

Chu Linh nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay là một phù văn màu đỏ.

Ầm ầm.

Chu Tước Dị Hỏa giống như nổ tung vậy, bắn ra từ lòng bàn tay nàng.