Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 543: Đại sát tứ phương




"Kiếm ngự!" Phó môn chủ Âu Thái Hà cầm chuôi kiếm bằng hai tay.

"Lôi Công Kiếm Tôn Tương, xuất!"

Âu Thái Hà nhìn Chu Tước Dị Hỏa trước mặt này, không chỉ không sợ mà còn làm tăng ý chí chiến đấu hơn.

Phía sau Âu Thái Hà hiện ra một Pháp Tướng cầm kiếm, lôi đình quấn thân, làm cùng một động tác với Âu Thái Hà.

Hắn bổ một kiếm tới trước mặt Chu Linh.

"Liệt Không kiếm trong tay ta có thể cắt đứt toàn bộ nước và lửa, hỏa diễm ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng vô dụng với ta mà thôi."

Âu Thái Hà quát lên một tiếng.

Nếu như cẩn thận nhìn lại thì sẽ thấy được kiếm trong tay Âu Thái Hà là một món pháp bảo Đế giai hạ phẩm chân chính, khó trách hắn ta có thể ngăn cản được Chu Tước Dị Hỏa của Chu Linh.

Chằng qua là hắn ta đã đánh giá thấp tu vi thật sự của Chu Linh... Chỉ xem nàng như một Bán Đế Cảnh mà thôi.

"Pháp bảo có thể chặt đứt được hỏa diễm của ta, thật ra ta đã thấy được một lần."

Chu Linh nhìn kiếm trong tay Âu Thái Hà thì cũng lộ ra chút biểu cảm kinh ngạc!

Oành!

"Đánh trúng rồi!"

Những trưởng lão vây xem hiện rõ sự vui vẻ.

Một kiếm chưa mười phần uy lực công kích như vậy, dù cho yêu nữ kia có tu vi Bán Đế Cảnh cũng sợ là sẽ...

"Không, không thể nào!"

Một trưởng lão run giọng nói. Vô số ánh mắt tập trung vào hư không.

Liệt Không kiếm của Âu Thái Hà cứ thế bị Chu Linh dùng một tay bắt được.

"Ngươi, ngươi không phải Bán Đế Cảnh, chẳng lẽ ngươi là Đại Đế?"

Âu Thái Hà nhìn Chu Linh dễ dàng bắt được một kiếm dùng toàn lực của mình thì ngây ngẩn cả người.

Hắn nhìn nữ tử trước mắt này, tuyệt đối không phải là Bán Đế Cảnh như hắn ta vẫn tưởng.

"Bổn cô nương nói cho ngươi một bí mật."

Thân hình Chu Linh một khắc sau đó đã đến bên cạnh hắn ta, nở một nụ cười cười, lặng lẽ nói bên tai hắn: "Bổn cô nương là Nhập Đạo hậu kỳ."

Âu Thái Hà nghe được bốn chữ Nhập Đạo hậu kỳ kia thì khuôn mặt rõ ràng đông cứng lại.

Nhập Đạo hậu kỳ?

"Ngươi..."

Trong khoảnh khắc Âu Thái Hà quay đầu lại, tay Chu Linh đã nắm thành quyền, thẳng thừng đánh bể đầu Âu Thái Hà, máu văng tung tóe, phiêu tán theo gió.

"Một pháp bảo Đế giai rất tốt, ta đây không khách khí mà nhận vậy."

Chu Linh cười cướp đoạt lấy Liệt Không kiếm lúc nãy của Âu Thái Hà. Những trưởng lão còn chưa đến Bán Thánh Cảnh kia lúc này ai nấy đều mang vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Chu Linh.

Môn chủ và phó môn chủ, hai Bán Đế Cảnh mạnh như vậy trước sau tử trận. Bọn họ là những trưởng lão chỉ mới đến Thánh Cảnh thì càng không phải nói, tiến lên thì chỉ có ăn hành thôi.

"Tất cả mọi người theo ta cùng tiến lên, Lôi môn ta dù có tử trận toàn bộ cũng sẽ không làm tù nhân cho người khác!"

Có trưởng lão tức giận hét lên một tiếng, sau đó hắn ta vọt về phía Chu Linh. Nhưng đáng buồn là sau khi hắn nói câu kia, người vọt lên cũng chỉ có mình hắn ta mà thôi.

"Thánh Cảnh nhất trọng thiên mà cũng muốn lên tìm cái chết, nhàm chán."

Chu Linh bình tĩnh nói một tiếng.

Nàng vung tay phải lên, trực tiếp đánh một chưởng khiến trưởng lão đang xông lên này tan thành mây khói.

"Muốn chạy trốn? Tưởng thoát được sao?"

Chu Linh nhìn những trưởng lão Lôi môn tham sống sợ chết trước mặt này, đáy mắt nàng ta thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.

"Tước Viêm Chi Vực!"

Chu Linh động tâm niệm.

Một Lôi môn lớn như vậy, chỉ trong chốc lát mà đã bị Chu Tước Dị Hỏa hình thành một bức tường lửa bao vây bên trong. Những trưởng lão Lôi môn hòng chạy trốn kia cũng bị vây ở giữa Tước Viêm Chi Vực này, muốn chạy cũng không chạy được.

"Pháp bảo Tiên giai thượng phẩm của ta mà lại hoàn toàn không thể phá nổi tường chắn này."

"Xong rồi, xong rồi, yêu nữ kia chắc chắn là một Đại Đế."

"Một tu sĩ bình thường tuyệt đối sẽ không có thủ đoạn thông thiên triệt địa tới mức này."

Có vài trưởng lão tuyệt vọng nói.

Trong số bọn họ có không ít trưởng lão lựa chọn ở lại Lôi môn là vì ở đây có nhiều bổng lộc. Nếu không phải được cấp nhiều bổng lộc như vậy thì bọn họ đã đi từ lâu rồi.

Đây cũng là lý do khi môn chủ Lôi Chấn Thiên và phó môn chủa Âu Thái Hà thụ địch lại không có ai dám tiến lên hỗ trợ, là do bọn họ tiếc mạng.

Toàn thân Chu Linh còn được quấn quanh bởi Chu Tước Dị Hỏa.

Nàng đạp hư không từng bước đến gần chỗ này, tình cảnh giống như một hỏa diễm nữ vương đang giáng lâm vậy. Ánh mắt nàng dừng lại trên đám trưởng lão kia.

Lúc này, một trưởng lão Thánh Cảnh tam trọng thiên cắng răng đứng lên.

Hắn nhìn về phía Chu Linh giữa không trung.

"Các hạ đuổi cùng giết tận Lôi môn ta, cũng phải cho bọn ta một lý do chứ?"

Chu Linh nghe vậy thì cười lạnh một tiếng.

"Lý do sao, bổn cô nương có thể cho ngươi."

"Có phải cách Lôi môn ba trăm dặm có một thôn trang nhỏ không?"

Tất cả trưởng lão nghe vậy thì trố mắt nhìn nhau.

Rất nhanh đã có mấy tên trưởng lão gật đầu.

"Hình như là... có."