Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 533: Thái Nguyệt Đại Đế




Đáng tiếc không ngờ Thượng Cung Uyển lại cấu kết với mấy đại Thánh Cảnh, nhân lúc ông ta không chú ý lén lút đào Bất Hủ Chi Cốt trên người Nam Cung Phục.

Sau khi ông ta phát hiện thì Bất Hủ Chi Cốt đã bị đào ra mất rồi, cuối cùng sau khi nghe lời Thượng Cung Uyển nói, Nam Cung Long Tuyết lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt, nhổ Bất Hủ Chi Cốt nhổ trồng lên người Nam Cung Tư Gia. Có điều sau đó việc này bại lộ, bị nhị đệ trở về phát hiện.

Việc xấu trong nhà đương nhiên không thể lọt ra bên ngoài, hơn nữa khi đó nhị đệ là Dung Đạo Cảnh, sau khi biết được chuyện con trai mình bị đào cốt thì đã bị tẩu hoả nhập ma.

Nổi điên xông vào triều đình chém giết.

Cuối cùng không còn cách nào khác mới giết nhị đệ cùng với nô tì thấp hèn kia.

Lúc đó ông ta cho rằng đã có thể vẽ một dấu chấm hết hoàn mỹ kết thúc câu chuyện. Đáng tiếc là không phải!

Nam Cung Long Tuyết lại nhìn về phía Nam Cung Phục một lần nữa.

Thái Nguyệt Đại Đế ở bên cạnh sau khi nhìn thấy Nam Cung Phục rõ ràng cũng hơi ngừng lại một chút.

“Ai.” Ông ta thở dài.

Thật ra mấy điều gièm pha kia ông ta đều nghe thấy hết.

Nhưng khi đó lúc ông ta biết tin thì Bất Hủ Chi Cốt đã trồng vào người Nam Cung Tư Gia thành công. Cho dù ông ta có muốn làm gì cũng muộn rồi.

Ông ta quay sang nói với Nam Cung Phục: “Bây giờ người nên giết ngươi cũng giết cả rồi, Bất Hủ Chi Cốt cũng lấy về rồi, tức giận gì cũng trút ra hết rồi. Thế này đi, ta có thể lập ngươi làm Thái Tử mới của Thái Nguyệt hoàng triều, nợ lúc trước coi như thanh toán xong.”

Nam Cung Phục nghe thấy vậy cười lạnh.

“Một cái chức Thái Tử là coi như xong rồi ư? Ta muốn khiến cho tất cả những kẻ lúc trước hãm hại ta và giết cha, nương ta đền tội, hồn xuống Cửu U, đời đời không được siêu sinh.”

Thái Nguyệt Đại Đế nghe nói vậy nheo mắt lại, mở miệng nói: “Ta thừa nhận bọn họ đã làm chuyện rất có lỗi với ngươi, xong việc ta sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”

“Huống chi chúng ta đều là người cùng tộc, cần chi phải thế?”

Nam Cung Phục nghe được câu sau của Đại Đế hậu thì lập tức bật cười: “Người cùng tộc ư? Vậy ngài hỏi bọn họ thử xem năm đó lúc đào Bất Hủ Chi Cốt của ta, giết cha nương ta thì vì sao không bận tâm đến người cùng tộc?”

Thái Nguyệt Đại Đế nheo mắt: “Nói vậy là ngươi vẫn khăng khăng không dừng tay?”

“Vậy thì sao chứ!”

Nam Cung Phục vẫn cho rằng người đã từng là tiên đế Thái Nguyệt sẽ thấu tình đạt lý hơn một chút. Nhưng bây giờ xem ra chỉ là do hắn ta quá ngây thơ rồi.

Thái Nguyệt Đại Đế thấy Nam Cung Phục chết sống cũng không dừng tay lại. Bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu đã như vậy... Thì đừng trách ta!”

Thái Nguyệt Đại Đế chợt mở to mắt, lộ ra đôi mắt sắc bén, chớp mắt đã biến mất.

Chu Linh và Giang Vô Thành cảm thấy không ổn, vừa định tiến hành phòng vệ thì nghe Thái Nguyệt Đại Đế lạnh lùng quát lên.

“Một Nhập Đạo Cảnh hậu kỳ cùng với một Dung Đạo Cảnh hậu kỳ mà cũng dám chắn trước mặt ta.”

“Cút ngay!”

Sức mạnh của tu vi đã bước một chân vào Hợp Đạo Cảnh một lần nữa xuất hiện.

Chu Linh và Giang Vô Thành cùng đưa tay ra đỡ mới miễn cưỡng chống đỡ được luồng sức mạnh bàng bạc kia. Thái Nguyệt Đại Đế bỗng xuất hiện chỉ cách Nam Cung Phục khoảng một cây số.

“Nếu như ngươi vẫn ngu ngốc không chịu tỉnh thì Bất Hủ Chi Cốt cũng nên lấy về thôi.”

Mục đích thật sự của Thái Nguyệt Đại Đế là muốn một lần nữa cướp về Bất Hủ Chi Cốt trên người Nam Cung Phục! Bàn tay của Thái Nguyệt Đại Đế chỉ còn cách thân thể Nam Cung Phục một khoảng.

Bỗng nhiên đôi mắt ông ta co rút.

Bởi vì không gian trước mặt ông ta đột nhiên vặn vẹo, xuất hiện từng đợt gợn sóng mắt thường có thể thấy được.

Một luồng kiếm quang từ trong vùng không gian vặn vẹo phóng tới.

Thái Nguyệt Đại Đế vội động ý niệm, thì triển công pháp phòng ngự Đế giai hạ phẩm.

“Bất Động Minh Vương.”

Hai tay Thái Nguyệt Đại Đế chắn trước ngực.

Trên người xuất hiện bóng dáng Bất Động Minh Vương, bao trùm cả người Thái Nguyệt Đại Đế vào bên trong.

Kiếm quang đâm lên người Bất Động Minh Vương, hai bên va chạm khiến hư ảnh to lớn chấn động.

Vốn tưởng rằng hư ảnh Bất Động Minh Vương có thể nhẹ nhàng ngăn cản kiếm quang kia, nhưng sắc mặt Thái Nguyệt Đại Đế bỗng tái nhợt. Bởi vì Bất Động Minh Vương không chống đỡ được bao lâu. Giây tiếp theo đã ồ ạt nứt ra, rồi vỡ nát dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Kiếm quang mang theo sức mạnh khủng khiếp cũng thuận theo đâm lên người Thái Nguyệt Đại Đế.

Tuy rằng Thái Nguyệt Đại Đế đã bước một chân vào Hợp Đạo Cảnh, nhưng cũng chỉ là bước một chân vào mà thôi, không có nghĩa là chân chính bước vào Hợp Đạo Cảnh. Thái Nguyệt Đại Đế bị đánh bay trở về dưới đất chỗ hoàng lăng.

Bụi đất văng lên mù mịt.

Đợi đến khi bụi đất tan đi hết.

Thái Nguyệt Đại Đế cũng chậm rãi đứng dậy.