Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 534: Thêm một Đại Đế Hợp Đạo Cảnh nữa




Dáng người lom khom của ông ta bây giờ lại biến thành mặt xám mày tro, càng giống như một lão ăn mày. Thái Nguyệt Đại Đế cúi đầu nhìn vết kiếm ghê người trên ngực mình, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Ông ta cũng không ra tay nữa, mà ngẩng đầu lên tìm kiếm trên không trung, chắp tay hành lễ nói: “Xin hỏi là tôn thượng Hợp Đạo Cảnh nào ghé qua nơi này?”

Thái Nguyệt Đại Đế có thể khẳng định, một kiếm lúc nãy chắc chắn là đến từ Đại Đế Hợp Đạo Cảnh. Là Đại Đế đã chân chính bước vào Hợp Đạo Cảnh.

Nhìn toàn bộ Đế giới nhất trọng cũng chỉ có một mà thôi.

Dường như Nam Cung Phục có cảm giác, quay đầu nhìn về một hướng.

Một bóng người phong hoa tuyệt đại xuất hiện trên không trung. Nữ tử khoác Đế bào ngũ sắc rực rỡ hạ mắt nhìn xuống phía dưới.

Không biết vì sao lúc Nam Cung Phục đối diện với ánh mắt kia, trong lòng tự nhiên cảm nhận được cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

“Hợp Đạo Cảnh!”

Nam Cung Phục kinh hãi nhìn Thái Nguyệt Đại Đế.

Đồng thời trong lòng hắn ta cũng giật mình. Không ngờ lại là một nữ Đế Hợp Đạo Cảnh cực kỳ hiếm thấy. Hắn ta nhớ hình như trong toàn bộ Đế giới, nữ Đế đạt tới Hợp Đạo Cảnh chỉ có vài người mà thôi. Sau đó hắn ta lại lập tức lắc đầu, bây giờ không phải lúc thích hợp nghĩ mấy chuyện này. Mà quan trọng là không biết vì sao nữ Đế Hợp Đạo Cảnh lại xuất hiện ở đây lúc này. Hơn nữa còn tấn công Thái Nguyệt Đại Đế nữa.

“Đợi đã!”

Thái Nguyệt Đại Đế chợt hoảng sợ.

Sắc mặt ông ta dần dần trở nên vô cùng khó coi, bởi vì bỗng nhiên ông ta thoáng nhìn thấy lệnh bài bên hông đối phương.

Ông ta vừa mới chú ý tới trên người Giang Vô Thành và Chu Linh cũng có loại lệnh bài giống như vậy. Còn điều đó tượng trưng cho điều gì thì đương nhiên không cần nói cũng biết.

Không ngờ Huyết Sát Các lại có Đại Đế Hợp Đạo Cảnh!

Thái Nguyệt Đại Đế vô cùng rõ ràng với tu vi của mình tuyệt đối không phải đối thủ của nữ tử Đại Đế này.

Cuối cùng ông ta đành căng da đầu, cúi người xuống giọng nói: “Thái Nguyệt hoàng triều ta muốn xin thỏa hiệp, quý các muốn cái gì chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng thì ta cũng có thể đáp ứng, quyết không đổi ý!”

Đông Tuyết Vân Tịch ngoảnh mặt làm ngơ.

Chậm rãi nâng bàn tay trắng nõn lên.

Nguy cơ tử vong lập tức tràn ngập trong đầu Thái Nguyệt Đại Đế.

“Đáng giận!”

Thái Nguyệt Đại Đế thấy dáng vẻ Đông Tuyết Vân Tịch không hề có ý hoà giải thì ngay lập tức quay đầu bỏ chạy!

Tuy rằng ông ta đúng là hoàng đế khai triều của Thái Nguyệt hoàng triều, nhưng xem tình hình này e là hôm nay Thái Nguyệt hoàng triều không giữ nổi rồi.

Nếu đã như vậy thì chi bằng ông ta chạy thôi. Chỉ cần ông ta còn sống thì vẫn có thể xây dựng lại một hoàng triều khác bất cứ lúc nào!

Ánh mắt chờ mong của Nam Cung Long Tuyết vụt tắt, ảm đạm dại ra.

Bị chính tiên đế của mình thắp lên hy vọng, sau đó thấy không xong thì lại bỏ chạy.

Đông Tuyết Vân Tịch nhìn Thái Nguyệt Đại Đế chạy trốn như chuột thì cười châm chọc: “Ngươi cảm thấy thoát được sao?”

Đông Tuyết Vân Tịch động ý niệm, trong tay ngưng tụ thành một thanh kiếm.

“Huy Nguyệt Nhất Sát!”

Đông Tuyết Vân Tịch cầm kiếm trong tay chém xuống.

Một luồng kiếm quang dường như có thể phá nát Đế giới nhất trọng của Đông Tuyết Vân Tịch bay ra.

“Đáng chết!”

Nhìn thấy kiếm quang càng lúc càng tới gần mình, Thái Nguyệt Đại Đế không chạy nữa mà dừng lại dùng toàn lực để chặn lại một kiếm này. Thế nhưng kiếm của Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong là thứ ông ta nói chặn là chặn được sao?

“Không!”

Dù trong tiếng kêu gào kia chứa đựng sự không cam lòng nhưng Thái Nguyệt Đại Đế cuối cùng vẫn ngã xuống dưới kiếm quang. Máu Đại Đế văng khắp nơi, giống như trời mưa.

Đông Tuyết Vân Tịch giải quyết xong, không nói một lời, xoay người biến mất vào trong hư không. Chu Linh và Giang Vô Thành cũng bỏ đi.

Bọn họ vẫn còn có rất nhiều nhiệm vụ chưa làm nữa.

Ở bên kia.

Sát thủ Huyết Sát Các cũng đã xâm nhập vào bên trong hoàng cung.

Ba Đại Đế hoàng thất lần lượt ngã xuống đã sớm đả kích trong ngoài tu sĩ hoàng triều.

Nói về sát phạt quyết đoán, động tác nhanh nhẹn thì trước mặt sát thủ căn bản không ai bì nổi. Cuối cùng, Hoàng Đế Thái Nguyệt hoàng triều, Nam Cung Long Tuyết lựa chọn tự bạo chết.

Còn hoàng hậu nương nương - Thượng Cung Uyển thì bị bắt.

Thượng Cung Uyển bị khống chế, sợ hãi nhìn Nhị hoàng tử đang chậm rãi đi tới chỗ mình.

Tức giận nói: “Ngươi có biết mình đang làm gì không hả, đồ súc sinh?”

Nam Cung Phục nhìn nữ nhân bề ngoài xinh đẹp như hoa, nhưng trong lòng lại độc ác như rắn rết trước mặt này.

“Ta không chỉ biết, mà còn biết rất rõ nữa kìa.”

Nam Cung Phục nói.

Trong tay xuất hiện một cây đao.

Nhìn mặt trời ánh lên thân đao, nhẹ nhàng phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo. Cho dù Thượng Cung Uyển có tức giận hơn nữa, trong lòng cũng khỏi sợ hãi khi đối mặt với cái chết.