Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 531: Bất Hủ Chi Cốt trở về thân thể ban đầu




Hơn phân nửa Đình Vệ đều không thể hiểu tại sao bị mất liên lạc, một bộ phận nhỏ còn có thể liên hệ được thì không tìm thấy vị trí của Nam Cung Tư Gia.

“À, dựa vào vận may dồi dào để bước vào Dung Đạo Cảnh sơ kỳ sao? Vậy mà ngươi cũng dám làm đấy à.”

Giang Vô Thành nhìn Càn Nguyên Võ Đế.

Khuôn mặt Càn Nguyên Võ Đế nhăn lại: “Dung Đạo Cảnh hậu kỳ... Hôm nay bản Đế cũng muốn khiêu chiến vượt cấp thử xem đây!”

“Võ Thần Tướng!”

“Rống!”

Lúc tiếng thét dài vang dội của Càn Nguyên Võ Đế vang lên, vô tận huyết khí ở sau lưng ngưng tụ ra một pháp tướng cao lớn đội trời đạp đất.

“Tiếp chiêu!”

Càn Nguyên Võ Đế vung Bàn long Kích.

Võ Thần Tướng ở phía sau cũng nắm binh khí. Hai đòn tấn công động trời tối đất khí thế rầm rộ ập thẳng xuống đầu Giang Vô Thành.

“Cũng đã lâu ta không dùng pháp tướng rồi, nay lấy ra chơi một chút.”

Giang Vô Thành cũng không định triệu hoán đám yêu thú Đại Đế.

“Thiên Địa Nhân Huyền Tướng.”

Giang Vô Thành cầm hồ lô rượu lên uống một ngụm, sau lại cười ha hả: “Thế gian này chỉ có rượu ngon cùng cảnh đẹp mới có thể giải sầu!”

Phía sau hắn ta hiện ra pháp tướng không giống với tất cả mọi người.

Phải biết rằng cho dù là ai, nhưng nếu có thể ngưng tụ ra pháp tướng thì cơ bản đều là ba hình dạng người, yêu, quỷ.

Vài trường hợp đặc biệt còn lại là kiếm, một loại vũ khí lạnh.

Nhưng pháp tướng bây giờ Giang Vô Thành thi triển ra, đúng thật là loại có thể nói là kỳ lạ vạn năm hiếm có. Một vầng trăng khuyết sáng tỏ.

Ngoài mặt trăng ra còn có một gốc hoa đào và hai đám mây mù mờ ảo, trông rất kỳ lạ.

“Vạn vật hư vô, trời đất trong sạch, thuật khởi.”

Giang Vô Thành lớn tiếng nói một tiếng.

Pháp tướng quái dị phía sau lại đột nhiên biến thành lớn hơn.

Đặc biệt là vầng trăng khuyết sáng tỏ kia, không ngừng biến lớn đến vô hạn.

“Đây là?”

Có người chú ý tới bầu trời lúc nãy vẫn còn quang đãng chỉ trong nháy mắt đã trở nên ảm đạm, từ trời sáng trực tiếp biến thành ban đêm.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Có người chú ý tới hiện tượng lạ này đã bao trùm toàn bộ Thái Nguyệt hoàng triều. Nhưng trái lại ở bên ngoài địa phận hoàng triều thì vẫn là trời xanh mây trắng bình thường.

Trông giống như đặt toàn bộ Thái Nguyệt hoàng triều vào một cái kết giới vậy.

“Đòn tấn công bây giờ của ta rõ ràng đã vô cùng cận kề sức mạnh của Dung Đạo Cảnh hậu kỳ rồi kia mà, sao có thể như vậy được chứ!”

Càn Nguyên Võ Đế hoảng sợ muôn phần nói.

Thì ra Bàn long Kích, thậm chí là đòn tấn công của Võ Thần tướng phía sau đều cùng bị một tấm màn huỳnh quang màu trắng trước mặt Giang Vô Thành chặn lại.

“Ngươi đánh xong rồi, bây giờ đã có thể đến phiên ta chưa.”

“Tửu Trung Kiếm, xuất kiếm.”

Một cái bóng từ trong hồ lô rượu bên hông Giang Vô Thành bay vút ra.

Giang Vô Thành đưa tay bắt lấy.

Là một thanh kiếm lấp lánh ánh bạc trông rất sắc bén. Trên thân kiếm còn vươn vết rượu.

Giang Vô Thành cười nói: “Mời các hạ tiếp một kiếm này của ta!”

“Xuất kiếm, chẻ trời!”

Tay áo Giang Vô Thành bay phấp phới, kiếm quang trên người lập tức phóng ra! kiếm quang giống như vũ bão càn quét khắp bầu trời.

Càn Nguyên Võ Đế nhìn thấy bộ chiêu thức Giang Vô Thành vừa thi triển ra, sắc mặt trắng bệch. Kiếm quang thật mạnh!

Từ lúc ông ta bắt đầu tu luyện đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kiếm pháp sắc bén có khí thế mãnh liệt như thế. Ông ta điều động linh khí toàn thân đến áo giáp Võ Thần.

Định dùng pháp bảo Đế giai trung phẩm này để ngăn cản đòn tấn công của Giang Vô Thành. Chỉ là đáng tiếc ông ta nghĩ quá đẹp rồi.

Dưới bầu trời tối tăm mù mịt.

Mọi người nhìn thấy ánh kiếm sáng rực như cực quang chợt lóe rồi biến mất. Tiếp theo “Vụt” một tiếng, vang vọng khắp cả Thái Nguyệt hoàng triều rộng lớn.

Đôi mắt Nam Cung Tư Gia dại ra, từ trên cao nhìn xuống Càn Nguyên Võ Đế ở dưới đất đang chịu đựng đau đớn thấu tận tim gan.

Càn Nguyên Võ Đế được xưng là sở hữu sức mạnh Võ Thần của Thái Nguyệt hoàng triều bị đánh bại rồi!

Hơn nữa còn là thua trong tay một Đại Đế chẳng chút tiếng tăm, chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ nghe tên.

Ở chiến trường bên kia.

Chu Linh cũng đang chuẩn bị ra một đòn cuối cùng với Nam Cung Tàn Quyển đang liên tục bị mình đánh bại.

“Biến dùm bổn cô nương đi!”

Bộ xiêm y trên người Chu Linh đã hoàn toàn bị Dị Hỏa Chu Tước bao phủ, trông giống như Hỏa Thần giáng thế.

“Thiên Cung Hoả Tinh!”

Chu Linh vừa động ý niệm, trước mặt đã xuất hiện pháp trận đỏ tươi như lửa.

Bên trong pháp trận dần dần xuất hiện một khối thiên thạch khổng lồ, mang theo Dị Hỏa Chu Tước bay thẳng về phía Nam Cung Tàn Quyển.

Nam Cung Tàn Quyển đã bị thương nặng, hơn nữa chịu ảnh hưởng của Hắc Dạ lĩnh vực của Giang Vô Thành áp chế nên không còn sức chống cự.