Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 527: Thái tử bị bắt




Cái thứ đen như mực này là một đầu lâu có đôi mắt đen trợn tròn.

Mà chủ nhân của cái đầu lâu này chính là tu sĩ Thánh Cảnh nhị trọng thiên của đội chữ Giáp kia! Tiêu Ông vội vàng lớn tiếng quát lên: "Có địch tấn công, tất cả mọi người chuẩn bị ngăn địch!"

Tu vi Thánh Cảnh nhị trọng thiên trên người Tiêu Ông cũng bộc phát ra ngoài mà không giữ lại chút nào.

Bên trong mái hiên của phủ đệ.

Từng tên sát thủ Huyết Sát Các lần lượt xuất hiện, tính toán sơ lược thì ít nhất có hơn mười người.

"Đáng chết, không ngờ đội chữ Giáp bên kia thật sự gặp bất trắc."

Mặt mũi Tiêu Ông căng chặt.

"Tất cả mọi người tuyệt đối không thể tách ra, dùng Thất Nguyên Trận!"

"Vâng."

Sáu tên tu sĩ Thần Cơ môn còn lại đồng loạt gật đầu.

Cuối cùng, với sự dẫn đầu của Tiêu Ông, một tòa trận hình người xuất hiện trong tầm mắt.

"Hừ, sáu Bán Thánh, một Thánh Cảnh nhị trọng thiên, các ngươi thật sự cho là còn có thể sống mà rời khỏi nơi này sao?"

Một sát thủ dẫn đầu động thủ.

Tiêu Ông ở bên cạnh thấy đối phương bộc lộ ra tu vi thì gương mặt cứng đơ lại.

"Thánh Cảnh thất trọng thiên?"

"U Minh Kiếm Quyết!"

Kiếm khí bức người công kích đến trên đám người Tiêu Ông đang tạo thành Thất Nguyên Trận kia, trận pháp hình người rung chuyển kịch liệt.

Đồng thời, những sát thủ còn lại cũng bắt đầu ra tay.

"Đều là Thánh Cảnh?"

Tiêu Ông tự nhận đạo tâm của mình cứng rắn như bàn thạch, nhưng cho dù thời khắc này tâm hắn ta có như sắt đá thì cũng không nhịn được mà xuất hiện vết nứt. Hắn ta còn tưởng rằng phần lớn những sát thủ này đều là Bán Thánh Cảnh.

Nhưng không thể ngờ họ đều là Thánh Cảnh!

Hai phút sau.

Trên mặt đất đã có sáu thi thể nằm xuống, chỉ còn lại một người là Tiêu Ông đang hấp hối.

"Huyết Sát Các... Vì sao đến giờ ta cũng chưa nghe qua cái tên này, các ngươi đến tột cùng..."

Cho đến khi Tiêu Ông nhìn thấy một bóng dáng thiếu niên thì con ngươi cũng co rút mãnh liệt.

"Thì ra là ngươi!"

Tay phải hắn ta run rẩy nâng lên, chỉ về hướng Nam Cung Phục trước mắt!

Năm đó hắn ta đã từng nhìn thấy đại âm mưu liên quan đến nhị hoàng tử từ trong một tư liệu ở Thần Cơ môn.

"Xem ra Thái Nguyệt hoàng triều phải đổi chủ thật rồi."

Tiêu Ông dứt lời thì tay phải cũng rơi xuống, đi đời nhà ma.

Mà nhị hoàng tử Nam Cung Phục nhìn tình cảnh trước mặt này thì trong đôi mắt rất lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại được.

Hắn đã được nghe nhiều về tu sĩ Thần Cơ môn nên đương nhiên đã quen, không giống với đình vệ, đây chính là lưỡi dao sắc bén chân chính của Thái Nguyệt hoàng triều.

Mà bây giờ, những tu sĩ danh tiếng ngút trời cứ vậy toàn bộ chết ở trước mặt mình, nói không sợ mới là chuyện không thể nào.

Bách Lý Thiên Cơ đi tới bên người hắn, trêu chọc cười một tiếng.

"Sao thế? Chẳng lẽ bị cảnh tượng máu tanh này hù dọa rồi à?"

Nam Cung Phục lắc đầu một cái.

"Không có, hình ảnh này không là gì so với lúc bọn chúng khoét Bất Hủ Chi Cốt từ trên người ta!"

Trong đôi mắt của Nam Cung Phục dấy lên ngọn lửa báo thù, hiện tại hắn đã thấy được hy vọng báo thù rồi!

Phụ nhân tâm như rắn rết kia, còn có ca ca tốt chiếm lấy Bất Hủ Chi Cốt của hắn.

Nam Cung Phục hắn rất nhanh sẽ khiến bọn họ cảm nhận được sự đau đớn gấp trăm vạn lần so với lúc khoét xương hắn!

Chuyện Thần Cơ môn bị tiêu diệt toàn quân còn chưa truyền đến phía triều đình bên kia, nhưng đã có mấy chuyện nối đuôi nhau mà tới.

Sau khi trở lại cung điện, sắc mặt Nam Cung Long Tuyết u ám như một vũng nước tù, ông ta nhìn một tên ám vệ trước mặt.

"Lời ngươi nói là thật sao?"

"Đúng vậy bệ hạ, mới vừa rồi binh bộ thượng thư đại nhân và cả thứ sử Đông Nam châu đều bị đâm chết trong cùng một khoảng thời gian không chênh lệch mấy, tạm thời còn chưa biết được hung thủ là ai."

"Nhưng mà ở hai hiện trường vụ việc đều lưu lại một tấm lệnh bài, không khó để nhìn ra là cùng một nhóm người."

"Ngông cuồng! Thật sự là quá càn rỡ, trẫm trông coi Thái Nguyệt hoàng triều đến nay đã hơn trăm năm, vẫn là lần đầu tiên thấy có người ngông cuồng đến như vậy!"

Nam Cung Long Tuyết tức giận đến mức muốn phun ra lửa.

"Những tu sĩ và thủ vệ của phủ đệ bọn họ đâu? Đều ăn cơm không sao? Nhiều người như vậy mà cũng không bảo vệ nổi một người ư?"

Nam Cung Long Tuyết chuyển đề tài, lạnh giọng nói.

Năm lần bảy lượt khiến những thích khách kia được như ý, điều này làm cho ông ta rất khó không nghi ngờ có phải ở giữa có người móc nối với những thích khách kia không.

"Thật sự không dám giấu giếm, bệ hạ, thật ra thì những tu sĩ và thủ vệ bảo vệ thượng thư đại nhân và vị thứ sử kia đều chết hết, không một ngoại lệ."

"Hơn nữa theo tin tức truyền đến, thời gian chết còn sớm hơn mục tiêu ám sát một chút."

Nam Cung Long Tuyết nghe được những lời này thì đầu tiên là ngạc nhiên, nói: "Ta nhớ trong phủ Lâm thượng thư có cung phụng một vị Thánh Cảnh ngũ trọng thiên mà không phải sao?"

"Hồi bệ hạ, hắn cũng đã chết."