Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 526: Thần Cơ môn




Đó chính là mấy tên đình vệ hoàng triều bị người ta phát hiện ra thi thể ở những chỗ khác nhau. Có người chết trong phòng, thủ cấp đã bị người ta chém mất.

Thậm chí có người cơ thể còn bị chém thành hai nửa, thi thể nằm trong một con hẻm nhỏ ở giữa phố. Các vị đại thần của Thái Nguyệt hoàng triều đều ngửi thấy điều bất thường từ trong chuyện này.

Sau khi chuyện này truyền ra không lâu, Bắc Quận châu lại liên tiếp xuất hiện hai chuyện lớn khác.

Đó là thứ sử Trịnh Viên đột ngột bị ám sát, trừ điều đó ra thì đệ nhất thủ phủ ở Bắc Quận châu là Kim Tiền Quán cũng bị người ta phát hiện chết thảm ở trong nhà.

Giữa những sự kiện trọng đại này, có không ít người đã chú ý đến những điểm tương đồng giữa chúng. Đó chính là ở hiện trường phát hiện ra người chết đều có lưu lại một lệnh bài đồng thau.

Trên triều đình.

"Lý nào lại vậy, đến cùng là thế lực nào mà lại dám phách lối ở Thái Nguyệt hoàng triều ta như vậy, sau khi giết người còn đặc biệt lưu lại một cái lệnh bài!"

Nam Cung Long Tuyết, cũng chính là hoàng đế của Thái Nguyệt hoàng triều đang ngập tràn lửa giận.

Sau khi ông ta biết được chuyện này thì thượng triều sớm hơn bình thường.

"Bệ hạ bớt giận, thiếp cảm thấy e là chuyện này có điều kỳ lạ."

Thượng Cung Uyển ngồi bên cạnh Nam Cung Long Tuyết, đôi tay trắng nõn mềm mịn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của ông ta.

"Kỳ lạ? Ái phi nói thử ta nghe xem."

"Theo thiếp biết, khoảng thời gian trước không phải Thái Nguyệt hoàng triều vừa mới tiêu diệt một sào huyệt tà tông đó sao? Nói không chừng là hành động nhất thời trả thù của bọn họ."

"Thủ hạ của thiếp thân phát hiện trên thi thể của vài tên đình vệ có lưu lại một chút tà khí."

"Đúng là có khả năng này."

Tay trái của Nam Cung Long Tuyết chống ở dưới cằm, gật đầu rồi lẩm bẩm một câu như vậy.

Ông ta nhìn văn thần võ tướng trước mặt mình.

"Chuyện tiêu diệt những ác đồ này giao lại cho Thần Cơ môn."

Tầm mắt ông ta dừng lại tên người môn chủ Thần Cơ môn, đó là một vị cường giả Thánh Cảnh bát trọng thiên.

"Xin bệ hạ yên tâm, vừa nãy ta đã truyền lệnh xuống, để tu sĩ Thần Cơ môn ở Bắc Quận châu lên đường giết địch. Tin rằng không đến hai giờ sau, Thần Cơ môn ta có thể trảm sát đám tà tu này không còn một mống."

"Vậy trẫm sẽ chờ tin tốt của ngươi."

Nam Cung Long Tuyết gật đầu.

Họ khác với đình vệ, phàm là tu sĩ Thần Cơ môn thì tu vi ít nhất cũng là Bán Thánh Cảnh, mỗi người còn đều là người sát phạt quả quyết. Không phải là người mà những tu sĩ khác có thể ngăn cản.

Cũng vào lúc này, ở một nơi khác.

"Các ngươi rốt cuộc là ai?"

Một tu sĩ Thần Cơ môn cầm trường kiếm trên tay, toàn thân đẫm máu, nhìn toàn bộ môn đồ của Thần Cơ môn đã tử trận ở xung quanh. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, chuyển hướng sang nhìn hai người thần bí mặc hắc bào trước mặt.

Bọn họ ở đây có đến sáu người Bán Thánh Cảnh và một Thánh Cảnh nhị trọng thiên, vậy mà đều không phải là đối thủ của hai Thánh Cảnh trước mặt này!

Một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đi đến sau lưng người này.

"Người giết các ngươi là sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa của Huyết Sát Các, Quỷ Liêm, hy vọng ngươi nhớ kỹ."

Vị tu sĩ Thần Cơ môn này nghe thấy tiếng cười lạnh từ phía sau, cả người hắn ta run lên.

Một cảm giác sợ hãi kịch liệt dâng lên từ trong lòng, đáng tiếc hắn ta ngay cả cơ hội quay đầu phòng ngự cũng không có.

Cứ vậy bị Quỷ Liêm dùng lưỡi hái màu đen bên tay trái chém một nhát nhanh như cắt mất đầu

"Đã giải quyết xong cản trở, có thể trở về báo cáo kết quả làm việc rồi."

Lúc Quỷ Liêm thu hồi lại vũ khí chuẩn bị rời đi, trên thi thể tu sĩ vừa bị hắn dùng một đao chém đầu kia lóe lên một khối bạch ngọc.

"Ồ?"

Quỷ Liêm khom người cầm bạch ngọc lên, rót linh khí vào trong đó.

Rất nhanh từ trong bạch ngọc đã truyền đến một giọng nói rõ ràng.

"Chúng ta sắp đến Thành Tây Phủ của Bắc Quận châu, nhanh đến tụ họp, chuẩn bị một lưới bắt hết đám tà tu kia.

"Cái này có tính là niềm vui bất ngờ không?"

Quỷ Liêm nhếch miệng cười một tiếng.

Tay phải hắn ta nắm chặt lấy khối bạch ngọc này rồi nghiền nát nó thành bụi phấn.

Nửa giờ sau, Thành Tây Phủ.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao qua lâu như vậy rồi mà đội chữ Giáp còn chưa đến nữa."

Đội trưởng chữ Thân là Tiêu Ông cau mày nói.

Cho dù là có chuyện nên trì hoãn thì cũng không thể chậm vậy mà còn chưa tới mới phải.

"Có phải bên đội chữ Giáp đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Một nữ tử lạnh lùng nói.

"Không thể nào, đội chữ Giáp kia có Thánh Cảnh, còn là Thánh Cảnh nhị trọng thiên, sao có thể..."

"Có thể chứ."

Một đồ vật đen sì được ném về phía hắn ta, Tiêu Ông nhanh chóng né tránh.

Khi hắn ta tập trung nhìn lại thì đồng tử nở to, trong lòng run lên.