Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 518: Sức mạnh của Các chủ Huyết Sát Các




Ác ma chạy thẳng tới trước mặt đám quỷ mị kia.

“Ăn sạch chúng đi Huyết Ma.”

Ác ma thì thào một tiếng, kiếm to màu máu trong tay chợt hí lên, há mồm rộng…

Ác ma vung kiếm bổ thẳng về phía trước, miệng trên thân kiếm như máy hút bụi, hút sạch toàn bộ quỷ mị xống tới, không dư một mống.

“Phù trưởng lão cẩn thận, e rằng yêu vật này có tu vi Bán Thánh Cảnh!”

Một trưởng lão khác vội vàng truyền âm.

Phù trưởng lão cầm Vạn Quỷ Châu cũng nhìn ra tình thế không ổn. Vội vàng thi triển công pháp phòng ngự,

“Quỷ Ngự!”

Tà khí tràn ra từ người lão thoáng cái ngưng kết thành một cái đầu lâu ác quỷ chắn phía trước. Đáng tiếc, đầu lâu ác quỷ này còn chẳng ngăn nổi một kích, ác ma ung dung rạch thẳng một kiếm.

“Vạn Quỷ Châu!”

Phù trưởng lão trút toàn bộ linh khí trong cơ thể tiêu trút vào hạt châu, một con ma vật càng thêm khổng lồ chui ra từ Vạn Quỷ Châu.

Hồn chó sói hồn gầm thét một tiếng.

“Lang quỷ của ta chính là Bán Thánh Cảnh Tam trọng thiên, sao có thể sợ ngươi. Cắn nát hắn cho ta!”

Lang quỷ là hồn thể toàn thân xám tro, không ngừng tản ra tà khí.

Nó vung tứ chi, nhào thẳng tới phía Ác ma.

Đáng tiếc, bọn họ đều đoán sai tu vi Ác ma.

Hắn cầm Huyết Kiếm, dễ như trở bàn tay chém Lang quỷ thành hai nửa.

Phù trưởng lão nhìn Lang quỷ tan thành mây khói, đôi mắt đờ đẫn mất vài tức.

Có thể một kiếm chém chết Lang quỷ Bán Thánh Cảnh Tam trọng thiên của lão… Sao lại vậy được!

Cảm nhận được sát khí ác liệt ập tới, Phù trưởng lao rùng mình muốn lui lại né tránh, đáng tiếc, lúc này mới tránh đã quá muộn rồi.

Sát ý chiếm trọn tròng mắt của Ác ma, một kiếm bổ xuống, trực tiếp chém cho trưởng lão Thông Thiên Cảnh Tam trọng thiên này ngã xuống chết tại chỗ.

“Muội muội, đến ngươi.”

Trưởng lão cuối cùng rợn cả da gà, xoay người muốn bỏ chạy.

Bởi vì chứng kiến cảnh vửa rồi, lão hiểu rõ quái vật trước mắt chắc chắn không phải Bán Thánh, rất có thể là Thánh Cảnh!

Nhưng tốc độ của Thông Thiên Cảnh Nhị trọng thiên sao có thể là đối thủ của Ác ma Thánh Cảnh Cửu trọng thiên được? Cơ thể Ác ma nhanh như gió táp, nháy mắt đã dịch chuyển tới trước mặt đối phương, cũng cản đường của lão.

“Hừ! Là ngươi ép ta!”

“Bách Ác pháp đệ Thất trọng!”

Tà khí trên người trưởng lão này đột ngột tăng vọt, làn da bên ngoài hằn lên từng sợi gân đen có thể thấy được bằng mắt thường.

“AAA!”

Lão hét lớn, tà khí ngưng tụ trên tay phải thành một hư ảnh cánh tay Tà Thần.

Ác ma thấy vậy cũng chỉ cười châm chọc:

“Lực lượng yếu ớt thế cũng dám triển lộ trước mặt ta ư?”

Ác ma nâng kiếm máu trong tay lên.

Một luồng lực lượng tà ác gấp mấy lần tà khí trưởng lão thi triển ra vờn quanh thân kiếm.

“Đây… đây là… Thánh Cảnh Cửu trọng thiên?” Trưởng lão tái mặt, mà công kích của Ác ma đã tới.

Xoẹt!

Phạm vi mấy trăm dặm quanh Tội thành đều rung lên một chút.

Sau khi giải quyết đối phương, Ác ma chuyển mắt về phía vị trưởng lão Thông Thiên Cảnh bị hai chữ ‘cút đi’ của Dạ Mệnh ném tới sườn núi.

“Được rồi, ngươi lui đi.”

Nghe Dạ Mệnh ra lệnh, Ác ma vội vàng thu hồi động tác tấn công.

Hắn ta xoay người nhìn Dạ Mệnh, một mực cung kính chắp tay: “Tuân lệnh chủ nhân.”

Dưới chân Ác ma xuất hiện một vòng xoáy đỏ thẫm giống hệt cửa ra ban đầu.

Cơ thể hắn dần chìm vào vòng xoáy, mãi tới khi biến mất hoàn toàn.

Nhìn ác ma rời đi, đáy lòng Dạ Mệnh không khỏi thầm than.

‘Chiêu ‘Khế Ước Địa Ngục’ của Thái Hư Kinh rất tiện tay. Đáng tiếc chỉ có thể gọi tới Ác ma Thánh Cảnh Cửu trọng thiên là cao nhất.’

Nghĩ xong, hắn lại thoáng động ý niệm, lập tức xuất hiện trước mặt trưởng lão Thông Thiên Cảnh Thất trọng thiên của Bách Ác môn.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Đối phương hoảng sợ nhìn Dạ Mệnh.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, lúc này lão sao còn dám xem thường Dạ Mệnh nữa.

Tùy tay là có thể gọi ra một con quái vật, quái vật hai, ba chiêu đã giải quyết Phù trưởng lão và Từ trưởng lão. Vậy thực lực nam tử áo xanh này phải khủng khiếp nhường nào chứ?

“Lấy của ngươi vài thứ.”

Dạ Mệnh không nói hai lời, trực tiếp cướp đoạt ký ức Trưởng lão Bách Ác môn này.

Vài tức sau, ký ức của lão đã bị Dạ Mệnh cướp đoạt sạch sẽ không dư thừa.

“Nhiều tình báo thật. Chỉ là không có thứ ta muốn. Xem ra mấu chốt là ký ức của Môn chủ Bách Ác môn.”

Dạ Mệnh khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía tòa cung điện xây dựng như vương cung của Bác Ác Môn trên đỉnh núi.

Hắn thi triển thuấn di, biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, sau khi Dạ Mệnh rời khỏi không lâu, một nữ tử ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra, cứ ngỡ nằm mơ:

“Trưởng lão Bách Ác môn đều chết rồi?”

Điện Bách Ác của Bách Ác môn, một nam tử áo trắng thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi đang ngồi trên ghế Môn chủ. Hắn ta chính là đương kim Môn chủ Bách Ác môn môn chủ, Vệ Liễu, đồng thời cũng là một trong số ít đại năng Thánh Cảnh trong phạm vi mấy vạn dặm này.