Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 519: Sức mạnh của Các chủ Huyết Sát Các (2)




“Tính toán thời gian, ba vị trưởng lão Phù Tần chắc đã chém chết tên tu sĩ quấy rối ở Tội thành rồi.” Vệ Liễu lẩm bẩm.

Quanh thân hắn ta không lúc nào không có tà khí màu đen vương vít. Đây chính là dấu hiệu chứng tỏ đã tu Bách Ác pháp tới tầng cao nhất.

Ầm!

Một tiếng nổ bất ngờ không kịp đề phòng kéo lại sự chú ý của Vệ Liễu.

Vệ Liễu đứng phắt lên, âm khí quanh thân lập tức tăng vọt.

“Con kiến hôi nào dám tấn công Bách Ác môn ta?”

Giọng nói trầm thấp từ miệng Vệ Liễu toát ra.

Ngoài cửa nhanh chóng xuất hiện một vị trưởng lão chắp tay nói: “Môn chủ đại nhân.”

“Là thế lực nào ra tay?” Vệ Liễu trực tiếp hỏi.

Có thể trong nháy mắt phá vỡ đại trận hộ tông của Bách Ác môn khiến bọn họ trở tay không kịp thì ít nhất cũng phải có tu vi Thánh Cảnh trở lên.

“Hồi bẩm Môn chủ đại nhân, người xuất thủ không mặc phục sức của bất cứ tông môn nào.”

“Công pháp thì sao?”

“Môn chủ đại nhân, đối phương hoàn toàn không sử dụng ra bất kỳ công pháp nào?”

“Không dùng?” Vệ Liễu cau mày.

“Thưa, đúng vậy. Đối phương chỉ dùng kiếm là có thể tùy tay ngăn cản rất nhiều công kích của các trưởng lão chúng ta.”

Dứt lời lại là một tiềng vang rung trời.

Uỳnh!

Vệ Liễu nói: “Không cần nói nữa, bổn Môn chủ muốn tới gặp hắn, nhìn xem rốt cuộc là thế lực nào dám càn rỡ như vậy!”

Bên ngoài, vài vị trưởng lão Thông Thiên Cảnh của Bách Ác môn đều xuất hiện, vây quanh Dạ Mệnh.

“Tuy tu vi các hạ rất mạnh, nhưng muốn một người một ngựa công phá Bách Ác môn ta thì vẫn là suy nghĩ viển vông.”

Phó môn chủ Bách Ác môn, Cao Đài, cũng là một trong các cường giả Bán Thánh hiếm hoi của Bách Ác môn.

“Lên đi!”

Cao Đài quát một tiếng, tu vi Bán Thánh Cảnh Tam trọng thiên tất lộ.

Tám vị trưởng lão khác của Bách Ác môn cũng đồng loạt phát động công kích Dạ Mệnh.

“Được rồi, ta lười lãng phí thời gian với các ngươi.” Dạ Mệnh liền nói.

Hai mắt Dạ Mệnh thoáng cái sắc bén: “Đi chết đi.”

Bao gồm cả Cao Đài và các trưởng lão đều chưa kịp thả ra công kích đã thấy một luồng khí trắng bộc phát ra từ người Dạ Mệnh.

Hai mắt Cao Đài phóng đại.

“Ngươi không phải Bán Thánh Cảnh!”

Trước đó Cao Đài một mực hiểu lầm tu vi Dạ Mệnh đại khái là Bán Thánh Cảnh trên dưới Thất, Bát trọng thiên gì đó. Không ngờ đối phương chân chính bộc phát tu vi lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn ta. Một khi chạm phải luồng khí trắng đặc thù này, cơ thể sẽ như tờ giấy bị người xé vụn, mãi tới khi hoàn toàn tan vỡ.

Không tới nửa khắc, tám vị Thông Thiên Cảnh, một vị Bán Thánh Cảnh toàn bộ bỏ mình!

Mà trùng hợp một màn này rơi vào mắt Vệ Liễu vừa ra tới. Gương mặt vốn đang phẫn nộ của hắn ta lập tức cứng đờ như biến thành tảng đá.

Hắn ta vừa nhìn thấy gì?

Phó môn chủ và vài vị trưởng lão công phu thâm hậu Bách Ác môn hắn lại chết một cách không giải thích được. Đặc biệt là cảnh tượng toàn thân bọn họ tan vỡ vừa rồi…

Ngay cả Môn chủ Bách Ác môn là hắn nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được âm thầm rùng mình.

Giờ điều duy nhất hắn ta có thể xác định chính là tu vi người này tuyệt đối cao hơn Thánh Cảnh Nhất trọng thiên hắn nhiều!

“Ngươi chính là Môn chủ Bách Ác mnhỉ?”

Vệ Liễu lập tức quay đầu, phát hiện Dạ Mệnh vừa rồi còn đang đứng tại trên không trung cách cả vạn thước mà chưa đầy một nhịp thở đã tới bên cạnh hắn ta.

Đáy lòng Vệ Liễu run rẩy.

“Ngươi…”

Nhưng Dạ Mệnh lười nói nhảm với hắn ta, trong đầu đưa ra mệnh lệnh, tu vi Nhập Đạo Cảnh đỉnh phong ép tới Vệ Liễu và một trưởng lão bên cạnh quỳ rạp tứ chi chạm đất, không thể nhúc nhích.

Sức nặng kinh thiên bất ngờ áp xuống này suýt dọa bay luôn linh hồn Vệ Liễu.

“Ngươi… ngươi là Đại Đế!” Vệ Liễu sợ hãi nói.

Dạ Mệnh tà nghễ dùng khóe mắt nhìn xuống hắn ta.

Năm đó Vệ Liễu từng may mắn ra mắt một vị Đại Đế hàng lâm nơi này.

Khi đó hắn ta dẫn toàn bộ trưởng lão, thậm chí đệ tử toàn tông môn cũng bò lổm ngổm dưới đất quỳ lạy, không dám manh động chút nào.

Đến tận bây giờ, nhớ lại uy áp Đế Cảnh năm đó hắn vẫn run sợ trong lòng.

Chẳng qua… uy Đế Cảnh đang đè ép hắn bây giờ đâu chỉ mạnh gấp khí tức Đế Cảnh năm đó vài lần?

Có thể nhận thấy được, Đại Đế không biết tên trước mặt còn mạnh hơn Đại Đế năm đó hàng lâm nơi đây.

Dạ Mệnh dứt khoát tiến hành cướp đoạt ký ức Môn chủ Bách Ác môn này.

Thời gian hắn cướp đoạt cũng chỉ khoảng một khắc.

“Rốt cuộc tìm được rồi.”

Dạ Mệnh chậm rãi nhấc tay khỏi đầu Vệ Liễu.

Thứ Dạ Mệnh cần là khái quát phân bố thế lực tương quan tại Đế giới nhất trọng này cùng với bản đồ địa hình cơ bản.

Còn Vệ Liễu bên kia, sau khi bị Dạ Mệnh mạnh mẽ cướp đoạt ký ức, tinh thần hải đã vỡ nát, cả người ngu ngơ, coi như đã xong.

“Ra đây.” Dạ Mệnh chợt lên tiếng.

Hư không sau lưng hắn, một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa nhanh chóng nghe tiếng mà ra.