Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 517: Bị vây công




“Không sao. Tới cũng tới rồi.” Dạ Mệnh lại hết sức bình tĩnh.

Thiếu nữ thấy Dạ Mệnh không nghe lọt mình khuyên bảo thì nóng nảy.

“Môn chủ của bọn họ đã đạt Thánh Cảnh rồi! Huynh đánh không lại đâu.”

Trong mắt thiếu nữ này, tu vi Dạ Mệnh cao nhất cũng cùng lắm là Đan Hồn Cảnh thôi, nếu đối đầu với các đại năng của Bách Ác môn chỉ có một con đường chết.

“Không cần vội. Ngược lại là ngươi, một người phàm không chút tu vi, không muốn bị trận chiến kế tiếp vạ lây thì thừa dịp bây giờ mau tránh xa đi!”

Dạ Mệnh quay đầu nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ thấy khuyên thế nào Dạ Mệnh cũng không đi thì đáy lòng hơi phẫn uất.

Cuối cùng vẫn nói một câu:

“Ta để lời ở đây, huynh có chết cũng đừng trách ta.”

Nàng ta mím môi, nhặt lên mấy linh quả rơi trên đất, xoay người bỏ chạy.

Đám thường dân vây xem lúc trước cũng rối rít đi trốn. Bọn họ đều hiểu, Dạ Mệnh giết người của Bách Ác môn, trưởng lão Bách Ác môn sẽ nhanh chóng chạy tới. Đến lúc ấy bọn họ có thể sẽ trở thành cá trong ao bị vạ lây.

Rất nhanh, phố lớn hẻm nhỏ trong thành đều vắng ngắt, ai nấy vào nhà đóng chặt cửa.

Trên đường nhoáng cái chỉ còn lại mình Dạ Mệnh.

“Ta còn định tùy tiện ngó một chút thôi. Nhưng giờ thì… thôi, dù sao từ ngày bước vào Đế Cảnh đến nay hình như chưa ra tay bao giờ. Mượn Bách Ác môn này luyện tay một chút vậy.”

Dạ Mệnh thì thào tự nói.

Mà sau khi hắn nói ra lời này không bao lâu, vài đạo khí tức mạnh mẽ bao phủ trên bầu trời Tội thành. Dạ Mệnh ngẩng đầu nhìn lên.

Ba vị trưởng lão Thông Thiên Cảnh đến từ Bách Ác môn đồng loạt xuất hiện.

“Dám giết đệ tử Bách Ác môn ta ngay dưới mí mắt Bách Ác môn, đủ ngông cuồng!”

Vị trưởng lão Thông Thiên Cảnh Thất trọng thiên cầm đầu đỏ mắt, giọng vang như chuông đồng, gắt gao nhìn Dạ Mệnh.

“Xem ra Bách Ác môn ta lâu rồi không làm chút chuyện kinh trời khiếp đất, thế nhân sắp quên sự mạnh mẽ của Bách Ác môn ta rồi, chó mèo gì cũng dám tới đây ngang ngược.”

Một vị trưởng lão Thông Thiên Cảnh Tam trọng thiên cũng lên tiếng phụ họa.

“Ngông cuồng cũng phải có năng lực ngông cuồng mới được, bằng không thứ chờ đợi các ngươi chỉ có một con đường chết!”

Một người bùng nổ ra tay:

“Ma phật Kim Cang tướng!”

Một ma phật La Hán toàn thân đỏ như máu bất chợt xuất hiện sau lưng lão ta, trên cổ ma phật La Hán này còn đeo một sợi dây chuyền.

Chỉ là sợi dây chuyền này không phải được làm từ Phật châu như tưởng tượng mà là do rất nhiều đầu lâu xám xịt xâu chuỗi mà thành. Ma phật La Hán vừa ra, tà khí tràn đầy ác niệm điên cuồng dâng lên.

Tay phải ma phật ngông nghênh áp thẳng về phía mặt đất Dạ Mệnh đang đứng.

“Cút đi.”

Dạ Mệnh chắp hai tay sau lưng, lạnh băng nhả ra một chữ.

“Ha ha ha, con kiến hôi này điên rồi sao? Muốn dùng ngôn ngữ phá bỏ công kích ư? Hắn cho rằng bản thân là Đại Đế, có khả năng dùng lời nói có thể thi triển thần thông sao?”

Một trưởng lão Bách Ác môn thấy Dạ Mệnh như vậy thì cười ha hả nói.

Chẳng qua tiếng cười vừa vang lên không lâu đã bất chợt ngưng bặt, lão ta thấy tôn ma phật La Hán kia bắt đầu tan vỡ từ tay phải lan tràn lên, đường nứt lan tới toàn thân pháp tướng.

‘Rầm!’

Pháp tướng khổng lồ cứ vậy tan vỡ.

“Phụt!”

Trưởng lão Thông Thiên Cảnh Thất trọng thiên kia trực tiếp bị trọng thương, phun ra một búng máu đen, cơ thể bay ngược ra ngoài, rơi xuống sườn núi gần đó.

Tình huống bất ngờ không kịp đề phòng khiến hai vị trưởng lão Thông Thiên Cảnh còn lại ngây ra như phỗng.

“Rõ ràng bọn họ không nhìn rõ Dạ Mệnh ra tay thế nào, vì sao pháp tướng sẽ không hiểu ra sao hỏng mất vậy chứ?”

“Đáng chết, bổn trưởng lão không tin tà.”

“Vạn Quỷ Châu.”

Trong tay trưởng lão Thông Thiên Cảnh Tam trọng thiên xuất hiện một món pháp bảo Thánh giai cực phẩm.

Ý niệm thoáng động, viên cầu hàm chứa vô số oán niệm này lóe lên tia ma quang.

Theo đó mà tới là vô số quỷ mị từ quả cầu cướp đường mà ra, quanh quẩn xung quanh như bách quỷ dạ hành vậy.

Dạ Mệnh liếc nhìn: “Không thú vị.”

“Khế Ước Địa Ngục.”

Hắn thoáng điều động ý niệm.

Một nơi trên mảnh đất trước mặt chợt xuất hiện một vòng xoáy lối ra đỏ thẫm, ma khí và sát khí lẫn lộn bùng nổ mà ra, sau đó một con Ác ma cũng chui ra tới.

Toàn thân Ác ma đỏ màu máu, trên người khoác chiến giáp chảy xuôi dung nham, sau lưng là một đôi cánh lớn giống cánh dơi. Cặp mắt máu đỏ như bảo thạch.

“Chủ nhân tôn kính của ta, không biết ngài kêu gọi thuộc hạ là có chuyện quan trọng gì?”

“Giết bọn họ.” Dạ Mệnh nhãn nhã nói.

“Tuân lệnh chủ nhân.”

Ác ma gật đầu, quay về nhìn các trưởng lão Bách Ác môn đầu bên kia… đáy lòng mấy trưởng lão rung động, sau đó trưởng lão vừa rồi vung tay lên.

“Đi chết cho ta!”

Vô số quỷ mị giương nanh múa vuốt đánh về phía hai người Dạ Mệnh.

“Hừ, một đám phế linh cũng dám càn rỡ trước mặt bổn Ma.” Ác ma bị Dạ Mệnh kêu gọi từ Địa Ngục lên hừ lạnh một tiếng, trong tay bất chợt xuất hiện một thanh kiếm lớn màu máu.

Trên thân kiếm còn mọc một con mắt ác ma sống sờ sờ, từ xa nhìn lại cũng khiến người rợn cả tóc gáy.