Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 516: Bách Ác môn




“Ngươi tìm chết đấy hả!”

Thiếu nữ nhỏ thó vội vàng đứng lên, không ngừng khom người nói xin lỗi: “Xin lỗi, thật xin lỗi, là ta không có mắt, xin…”

Nhưng những đệ tử Bách Ác môn này chỉ làm như không nghe thấy. Dạ Mệnh thấy tình huống này thì cau mày nhưng cũng không định xen vào việc của người khác. Hắn lại không phải đại thánh nhân.

Đang lúc hắn định đi tiếp về phía trước…

“Chờ đã.”

Một gã đệ tử khác của Bách Ác môn gọi hắn lại.

“Có chuyện sao?” Dạ Mệnh nhìn về phía đối phương.

“Nhìn quần áo phục sức của ngươi chắc không phải đệ tử Bách Ác môn ta đúng không?”

“Không phải thì thế nào?”

“Ngươi tới từ tông môn nào?”

“Ngư là đừ ngô.”

Dạ Mệnh cũng là tự nhiên hứng thú dâng trào mới nói ra một câu như vậy.

“Ngư là đừ ngô? Bạch sư huynh, gần khu vực này của chúng ta có tông môn nào gọi như vậy à?”

Một người khác sửng sốt một thoáng, sau đó nhìn về phía sư huynh đồng môn bên cạnh.

“Ngư là đừ ngô… chưa nghe nói qua!”

“Này, ngươi...”

“Ta nói ngươi là đồ ngu.” Dạ Mệnh bồi thêm một câu.

Người kia giật mình, sau đó mặt mày trở nên hung hăng.

“Chết tiệt! Ngươi muốn chết sao?”

Hai người còn lại bị tiếng rống giận của hắn hấp dẫn sự chú ý.

“Sao thế?”

Tà tu Bách Ác môn vừa quát mắng nữ tử quay đầu lại.

“Trần sư huynh, hắn ta vừa mắng chúng ta là đồ ngu!” Hắn ta chỉ Dạ Mệnh.

Đồng thời, chuyện này nhanh chóng dẫn tới sự chú ý của những người khác trên đường phố.

“Ôi trời, lại có người chết. Người này không phải người trong thành chứ! Chẳng lẽ hắn không biết ở đây ngàn vạn không thể đắc tội tu sĩ Bách Ác môn à?”

Một lão bà bên cạnh thấy vậy thì nhìn Dạ Mệnh đầy thương hại, lắc đầu lầm bầm. Nơi này chính là thành trì thuộc về Bách Ác môn.

Tu sĩ Bách Ác môn ở trong thành chẳng khác nào thái tử, bình dân bách tính như bọn họ đắc tội người ta chỉ có một con đường chết.

Có lẽ sẽ có người nghi ngờ vì sao không chạy trốn. Thật ra thì cả tòa Thái Nguyên sơn mạch này có quá nhiều yêu thú. Những người phàm tay trói gà không chặt như bọn họ có trốn cũng không thoát, thậm chí còn thảm hơn tình huống ở lại trong thành nhiều.

Bên kia, Dạ Mệnh hơi nhún vai, đáy lòng rất khó hiểu…

Sao trên đời này luôn có người thích kiếm chuyện vậy đây?

“Hôm nay ta cóc cần biết ngươi tới từ Ngư là đừ ngô tông gì, ta phải cho người thấy sự lợi hại của Bách Ác môn ta!”

Bạch sư huynh tức giận nói, sau đó thả ra tu vi Dưỡng Thần Cảnh Tứ trọng thiên.

“Huyết Mãng Chi Ảnh!”

Công pháp vận chuyển, một con mãng xà đỏ tươi nháy mắt ngưng tụ mà thành, há miệng cắn về phía Dạ Mệnh.

“Nếu các ngươi đã muốn tìm cái chết như vậy, ta cũng chỉ có thể như các ngươi mong muốn.” Dạ Mệnh rất bất đắc dĩ.

Không đợi Dạ Mệnh ra tay, mãng xà vừa đến gần hắn đã vỡ ra từng mảnh… tình cảnh có hơi lúng túng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Bạch sư huynh nhìn mãng xà bất ngờ vỡ ra thì ngây ngẩn cả người. Hắn ta hoàn toàn không dự liệu được chuyện này phát sinh.

‘Tách.’

Dạ Mệnh búng tay vang dội.

“Chân của ta! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dưới ánh nhìn của mọi người, chân của Bạch sư huynh đang dần tan thành tro bụi theo tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Dưới vô số con mắt chứng kiến, ba đệ tử ngoại môn Bách Ác môn cứ vậy bị chết không còn dư miếng nào. Quần chúng vây xem cũng đều trợn mắt há hốc miệng.

Bọn họ sống ở Tội thành này đã mấy chục năm nay. Nhưng trong mấy chục năm này, hoàn toàn chưa thấy một ai dám phản kháng đệ tử Bách Ác môn chứ đừng nói là giết người.

Nhưng bọn họ vừa thấy gì đây?

Ba đệ tử ngoại môn của Bách Ác môn bị người trực tiếp giết sạch. Hơn nữa còn là kiểu giết sạch không lưu chút cặn.

Đương nhiên, xung quanh ngoài bách tính vây xem cũng có không ít đệ tử Bách Ác môn khác Tuy bọn chúng không thấy Dạ Mệnh ra tay thế nào, nhưng có thể dám chắc cái chết của ba đệ tử ngoại môn có liên quan tới hắn.

Ngay sau đó, mười mấy đệ tử ngoại môn Bách Ác môn bao vây xung quanh Dạ Mệnh.

“Thật là to gan, dám giết đệ tử Bách Ác môn ta!”

Có người trừng mắt nhìn Dạ Mệnh cười lạnh.

“Chúng ta cùng lên đi, dạy cho đám người ngoài thành quy củ của Bách Ác môn.”

Lời vừa dứt, cả đám đệ tử Bách Ác môn cùng lúc xông lên.

Nhưng Dạ Mệnh sao có thể cho bọn chúng có cơ hội.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, vậy các ngươi liền chết chung đi.” Dạ Mệnh nhẹ như mây gió nói.

“Hỏa sát.”

Đám đệ tử Bách Ác Môn bao vây Dạ Mệnh còn chưa kịp động thủ, trên người mỗi người đều bất ngờ cháy lên một ngọn lửa hung mãnh.

“Á!”

“Chết tiệt! Lửa từ đâu tới?”

“Không hay rồi, pháp bảo của ta không thể chống lại ngọn lửa này.”

Chỉ nghe kêu gào nổi lên khắp bốn phía, ngắn ngủi một khắc, toàn bộ đệ tử ngoại môn Bách Ác môn vừa xông lên đều xong đời.

“Ca ca… huynh… huynh mau chạy đi, trưởng lão Bách Ác môn đều có tu vi Thông Thiên Cảnh. Huynh giết nhiều người của Bách Ác môn như vậy, Bách Ác môn đóng tại đỉnh Thái Nguyên sơn mạch này, bọn họ sẽ nhanh chóng phái người bắt huynh.”

Thiếu nữ lúc trước cắn răng nói với Dạ Mệnh.