Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 515: Cuộc tập kích chết chóc đến từ đống hoang tàn (2)




“Huynh nhìn kìa.” Hỗ sư đệ lộ vẻ bình thản.

Nhưng Ngô sư huynh không vì thế mà buông lỏng cảnh giác: “Đề phòng bất trắc, ta đi xem sao.”

Bóng dáng của Ngô sư huynh loé lên.

Trong chốc lát thì bóng người của Ngô sư huynh đã dịch chuyển đến nơi vừa phát ra tiếng mèo kêu.

“Có gì đó không ổn, nơi này hoàn toàn không có khí tức của mèo.” Sau khi cảm nhận kỹ càng thì hai mắt của Ngô sư huynh lộ ra vẻ cảnh giác.

“Là ai? Bước ra đây!” Ngô sư huynh khẽ quát một tiếng và lộ ra tu vi của Động Phủ Cảnh lục trọng thiên.

Rầm.

Những toà nhà vốn dĩ đã có phần lung lay sắp đổ, dưới áp lực tu vi này của Ngô sư huynh thì chúng đã rầm rầm đổ vỡ.

“Không có sao?” Ngô sư huynh cau mày lại. Hắn ta quay người lại nhìn Hỗ sư đệ ở sau lưng, định hỏi xem vừa nãy có bóng đen gì lướt qua người gã ta mà không để ý thấy không.

Nào ngờ vừa quay đầu lại thì con ngươi của Ngô sư huynh đã co rút lại thành kim.

Hỗ sư đệ vừa nãy còn đứng bên hắn ta cười nói vui vẻ mà lúc này, cái đầu đã lăn long lóc dưới đất. Máu dính loang ra khắp mặt đất.

Điều quan trọng nhất vẫn là mình từ đầu đến cuối lại không hề hay biết chuyện này đã xảy ra từ khi nào. Khi có một cánh tay khoác lên vai của Ngô sư huynh thì Ngô sư huynh lộ ra ánh mắt nghiêm nghị: “Bách Ác Ma Thể!”

Trên người của hắn ta, tà khí đã biến thành một bộ áo giáp.

Trên tay xuất hiện một món pháp bảo Thiên giai, đột ngột xoay người tấn công vào người ở sau lưng.

Đoàng!

Một tiếng va chạm tẻ nhạt vang lên.

“Đã đỡ được sao?” Ngô sư huynh kinh ngạc.

Sau lưng hắn ta là một nam tử bí ẩn đeo mặt nạ chú hề.

Vạn Biến Ma Quân cười toe toét ở dưới lớp mặt nạ: “Trí nhớ của ngươi hẳn không tệ, ta sẽ không khách khí tiếp nhận lấy.”

Ngô sư huynh đang suy nghĩ muốn ra động tác tiếp theo, lại sợ hãi phát hiện cơ thể mình không thể nhúc nhích.

“Là ngươi giở trò quỷ?”

Ngô sư huynh nhìn về phía Vạn Biến Ma Quân, thất thanh nói.

“Đoán được thì cần gì phải hỏi lại ta chứ? Có đúng không?”

Vạn Biến Ma Quân nói xong, cười hô: “Nạp Quỷ Phướn.”

Trong tay hắn lập tức xuất hiện một thân gậy trúc thẳng đứng gắn lá cờ hình chữ nhật. Linh khí rót vào cờ, Ngô sư huynh chỉ cảm thấy hai mắt quay cuồng, đầu óc dần mơ hồ. Tận mắt thấy ba hồn bảy của mình bị Nạp Quỷ Phướn hút vào.

Vạn Biến Ma Quân hài lòng gật đầu. Chờ vài khắc trôi qua…

“Bách Ác môn à?”

“Vâng thưa Các chủ đại nhân, hai tu sĩ giả vừa rồi là tới từ một tà tông tên Bách Ác môn ở vạn dặm bên ngoài.”

“Ta đã biết, lui ra đi.”

“Vâng.”

Dạ Mệnh trầm ngâm.

Nghe Vạn Biến Ma Quân thuật lại, hắn cũng hiểu đại khái vị trí bây giờ của mình.

Một vùng biên giới phía nam thuộc Chúng Sinh giới.

Mà Bách Ác môn kia chính là bá chủ trong phạm vi mấy vạn dặm này.

“Xem ra muốn hiểu biết càng nhiều tình huống hơn vẫn cần đi Bách Ác môn một chuyến.”

Dạ Mệnh chống má nói.

Hắn suy nghĩ chốc lát, rất nhanh có ý tưởng.

“Bách Ác môn phải không...”

Bên ngoài vạn dặm, Thái Nguyên sơn mạch.

Từng tảng mây mù che lấp mấy ngàn dặm màn trời tròn tròn.

Nếu có người tỉ mỉ sẽ phát hiện ra mây mù nơi này đều là vì linh khí quá mức đậm đặc mà ngưng tụ thành linh vụ.

Mà chủ nhân chiếm cứ địa phương được trời ưu ái này chính là tà tông danh tiếng kém nhất mấy vạn dặm này - Bách Ác môn.

Tại mấy tòa thành trì dưới chân núi.

“Nơi này là Tội thành thuộc Bách Ác môn sao?”

Đây cũng là lần đầu Dạ Mệnh đến một thành trì thuộc Đế giới nhất trọng.

Hắn cầm một chiếc quạt xếp đi trên đường phố.

Đi chừng hai dãy phố, hắn phát hiện không có ngoại lệ, gia đình bách tính bình dân nơi hắn đi qua đều mặt mày tái nhợt, gầy như que củi.

Mà trừ bách tính ra, các tà tu đều tinh thần phơi phới, hoặc là đầu mập tai to, hoặc là lưng hùm vai gấu. Có thể thấy bởi vì Bách Ác môn ở mà tà tu hưng thịnh kinh khủng dường nào.

“Hồng hộc… hồng hộc…”

Một nữ tử hai tay ôm một ít linh quả, chạy đến một nửa lại bất ngờ bị hòn đá vấp ngã xuống đất. Mà linh quả đương nhiên cũng rơi vãi đầy đất.

Một viên linh quả trong đó lăn tới bên chân Dạ Mệnh. Dạ Mệnh cầm linh quả lên, đưa cho cô gái kia.

Thiếu nữ có vẻ hơi sợ Dạ Mệnh, hai chân không ngừng lui về phía sau. Sau khi nhặt hết linh quả trên đất lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng có lẽ vì hoảng hốt quá mức nên thiếu nữ vừa xoay người đã va phải những thứ khác, lại ngã đặt mông xuống đất.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên.

Vừa thấy trang phục người mình vừa va phải, nàng ta sợ đến mặt cắt không còn chút máu, bởi phục sức này chính là trang phục của đệ tử ngoại môn Bách Ác môn.

Đệ tử Bách Ác môn vừa bị thiếu nữ va phải lạnh như băng.