Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 514: Cuộc tập kích chết chóc đến từ đống hoang tàn




“Các chủ đại nhân, bên phía Bắc có người đang tiến đến gần chúng ta.” Một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa truyền tin đến cho Dạ Mệnh.

“Ồ, người sao? Đến đúng lúc lắm.” Khoé miệng của Dạ Mệnh nhếch lên.

Ở nơi cách xa hàng nghìn dặm có hai tên tà tu với tà khí quanh mình đang vừa tiến lên vừa trò chuyện.

“Huynh nói trưởng lão đại nhân tại sao cứ cách nửa năm thì phải kêu người đến đây xem xét chứ.”

“Ta cũng không biết rõ lắm, nhưng ta nghe người khác nói rằng môn chủ đại nhân lúc đó đã dùng những người phàm trong cả toà thành này để luyện tế pháp bảo bán Đế giai đó của mình. Nghe nói là muốn pháp bảo biến hoá thăng cấp đến Đế giai.”

“Thất bại sao?”

“Không có, dưới sự hiến tế của hơn một trăm người phàm ở toà thành trì này, món pháp bảo bán Đế giai đó đã thành công thăng cấp đến Đế giai rồi. Nhưng sau khi việc thăng cấp hoàn tất thì món pháp bảo đó của môn chủ đại nhân lại đột nhiên ngắt kết nối với môn chủ đại nhân, mất kiểm soát rồi trực tiếp biến mất ở trong toà thành trì này.”

“Nghe nói khi đó môn chủ đại nhân đã huy động hết tất cả nhân lực trong tông phái đến đây tìm kiếm nhằm tìm lại món pháp bảo này, nhưng tiếc là chả tìm thấy gì cả.”

“Ta đoán, có lẽ là do môn chủ đại nhân không cam lòng nên mới cách nửa năm thì phái người đến đây xem xét.”

“Là như vậy sao…”

Hai tên tà tu lộ ra vẻ mặt vô cảm khi đang nói đến cái chết của hơn một trăm người phàm. Họ chỉ cảm thấy tiếc nuối cho sự mất tích của món pháp bảo Đế giai đó. Với lại cảnh tượng này thực sự là điều quá đỗi bình thường khi ở Đế giới nhất trọng.

Với Đế giới của các Đại Đế tung hoàng, chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh thì sẽ không ai dám có lời ra tiếng vào với ngươi, về chuyện cái gọi là thiện ác thì hoàn toàn không có ở nơi này, mà chỉ có những lợi ích vô tận.

Như người ta đã nói: Sự rộn ràng và nhốn nháo của thế giới đều nhắm vào lợi ích.

Nếu lợi ích đủ hùng hậu thì những ví dụ như sự kết hợp giữa tông môn tà tu với tông môn bình thường là nhiều vô số kể.

“Gần đến nơi rồi.”

Một tà tu nhìn về thành trì hoang tàn ở phía trước. Trong vòng chưa đầy một phút thì hai người đã đến toà thành trì này.

“Thật âm u, có gì để xem chứ, theo ta thấy thì món pháp bảo Đế giai đó đã biến mất không thấy tăm tích từ lâu rồi, làm sao có thể còn ở lại đây chứ.”

Nhìn những con phố ngõ hẻm hoang vắng ở phía trước, một người không khỏi nói rằng: “Dù sao cũng không có ai biết, chúng ta ở đây đợi một hai khắc đồng hồ thì quay về thôi.”

“Có lý.” Người còn lại nghe vậy thì lập tức đồng ý.

Toà thành trống này rõ ràng là không có gì cả, thay vì lãng phí sức lực thì chi bằng ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Ngô sư huynh, không biết huynh đã luyện Bách Ác Pháp đến trọng thứ mấy rồi?”

“Cũng không cao, chỉ ở tứ trọng thôi.”

“Nhanh như thế sao? Ta tu luyện đến hiện giờ vẫn chỉ ở nhị trọng thôi.”

Tà tu được gọi là Ngô sư huynh đó khẽ mỉm cười.

“Tu luyện Bách Ác Pháp không đơn giản đâu, chỉ cần giết thêm vài người nữa là được thôi.”

“Vậy thôi đi, ta không có tài cán này của Ngô sư huynh, ta mới là Động Phủ nhất trọng thiên, những tu sĩ ở đồng cảnh giới ta cũng không thể đánh lại chứ huống chi là nói lấy máu chảy trong tim của họ để tu luyện Bách Ác Pháp.”

“Ai nói cho ngươi biết là ta giết những tu sĩ cùng cảnh giới?”

“Lẽ nào không phải sao? Không phải giết người có tu vi càng cao, lấy máu chảy trong tim của họ để tu luyện thì tiến độ tu luyện của Bách Ác Pháp có thể ngày đi nghìn dặm và đi như bay sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, thực ra những người mà ta giết đều là người phàm.”

“Người phàm sao? Không phải máu chảy trong tim của người phàm rất khó có tác dụng sao?”

“Hỗ sư đệ, ngươi có hiểu bốn từ lượng nhiều bao no này không?”

“Vậy xin hỏi Ngô sư huynh đến nay đã giết chết bao nhiêu người rồi?”

“Không nhiều, chỉ hơn chín vạn người mà thôi.” Ngô sư huynh bình tĩnh lắc đầu.

Câu nói này ra khỏi miệng giống như là một chuyện quá đỗi bình thường vậy.

“Ôi, nhiều như vậy sao?” Hỗ sư đệ khẽ ngạc nhiên.

Gã ta do dự một lúc rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi, đến lúc đó ta cũng sẽ giết thêm những người phàm, nghĩ chắc rằng sẽ nhanh chóng có thể tu luyện Bách Ác Pháp lên tam trọng.”

Những người gia nhập tà tông như họ, từ sớm đã vứt bỏ cái gọi là tình cảm… Người phàm trong mắt của họ, thực ra cũng giống như sâu bọ, như thịt cá để mặc người khác xâu xé vậy.

“Có động tĩnh.” Ngô sư huynh nheo mắt lại và nhìn sang bên phải.

“Ngô sư huynh, có lẽ chỉ là một số động vật nhỏ như mèo hoang thôi, một nơi hoang vu hẻo lánh như vậy làm sao mà có thể có người chứ.” Hỗ sư đệ nhún vai.

Dứt lời, tiếng mèo kêu vang lên.