Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 513: Thất giới




Chẳng bao lâu sau thì mệnh lệnh của Dạ Mệnh đã được truyền đến đây. Vô số sát thủ lần lượt nhảy lên và bước vào trong con đường không gian. Đám sát thủ hàng chữ Thiên của Minh Vong đương nhiên cũng không ngoại lệ, cùng nhau đi theo vào trong đó.

Đế giới nhất trọng.

Kể từ khi Quỳnh Du đại lục được sinh ra thì đây chính là đại lục có linh khí nồng nặc và diện tích rộng lớn nhất. Không ngoa khi nói rằng cho dù nơi này tự trở thành một giới thì cũng không có quá nhiều vấn đề.

Tất nhiên, ở Đế giới nhất trọng, nơi đây cũng là nơi có cạnh tranh quyết liệt nhất trong Lục giới. Có thể nói là vạn tông tranh bá thực sự!

Thánh Tôn thành.

Một hòn đảo khổng lồ lơ lửng trên bầu trời ở phía Bắc của Thiên Nhất giới. Bên trong đại điện tăm tối tĩnh mịch.

Những ngọn đuốc với ngọn lửa màu xanh ở trong điện không ngừng cháy lên.

“Tôn, tôn thượng, có, có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài.” Trưởng lão của Thánh Tôn thành nói với bóng người cao lớn đang ngồi trên ngai vàng ở trước mặt. Giọng điệu có phần hoảng sợ.

“Nói.” Một giọng nói hùng hậu đầy sức đe doạ phát ra từ bóng người cao lớn.

“Mệnh bài của Bạch Cốt Đại Đế và Ám Trai Đại Đế vừa vỡ tan…”

Ngay khi dứt lời chưa được vài giây thì giọng điệu hoàn toàn khác với lúc trước vang lên.

“Ta rõ ràng cử hai người họ đến Tiên Huyền đại lục để cướp lấy Âm Dương Ngọc, tại sao lại mất mạng vậy?”

“Tôn thượng, thuộc hạ cũng không rõ về chuyện này, chỉ biết mệnh bài của Ám Trai Đại Đế vỡ vụn trước, không bao lâu thì thì đến lượt Bạch Cốt Đại Đế.”

“Có vẻ như đã thực sự xem thường quê hương của ta rồi, không ngờ Đế lộ bị cắt đứt không được bao lâu thì lại sinh ra kẻ mạnh như này.”

Có thể đánh bại hai vị Đại Đế Dung Đạo Cảnh đỉnh phong Đặng Giang và Nguyễn Yến do hắn ta phái đi thì tu vi của đối phương nói không chừng có thể là bán Hợp Đạo, Hợp Đạo Cảnh.

Đây là một trong số ít Hợp Đạo Cảnh ở Đế giới nhất trọng hiện nay.

Giọng nói của Đông Phương Bá Đồ trông có vẻ bình tĩnh nhưng ngọn lửa cháy hừng hực trong đôi mắt đã hoàn toàn phản bội hắn ta.

“Vết nứt bầu trời đại khái còn phải mất bao lâu mới có thể mở ra hoàn toàn.”

“Tôn thượng, có lẽ còn phải mất gần nửa năm thời gian mới có thể đạt đến mức gánh chịu được sự bước vào của Đại Đế Hợp Đạo Cảnh.”

“Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi.” Đông Phương Bá Đồ nói một tiếng, người sau đáp lại rồi lập tức biến mất.

“Đợi vết nứt bầu trời hoàn toàn mở ra, ta phải xem kẻ nào dám giết người trong Thánh Tôn thành của ta!” Cơn sát khí của Đông Phương Bá Đồ trỗi dậy.

Hiện giờ liên quan đến lối vào của vết nứt bầu trời, các thế lực lớn ở Đế giới nhất trọng đều giao ước với nhau, bất kể ai muốn vào thì đều phải đợi đến lúc vết nứt mở rộng đến cực hạn mới có thể bước vào.

Về việc tại sao hai người bọn Đặng Giang có thể bước vào trước đây thì đương nhiên là do hắn ta đã trả giá rất lớn mới có thể thành công che giấu được tai mắt của các thế lực để bước vào trong.

Và tại sao hắn ta lại làm như vậy, trước đây cũng từng nói đến chính là vì Âm Dương Ngọc.

“Chết tiệt! Nếu không có Âm Dương Ngọc thì cần phải chờ đợi thêm một khoảng thời gian mới có thể đột phá trung kỳ.” Đông Phương Bá Đồ trong lòng vô cùng tức giận.

Những hậu quả trong ngày hôm nay, hắn ta chắc chắn sẽ cho gã phá hoại kế lớn của mình về sau phải hoàn trả gấp đôi.

Bản đồ của Đế giới nhất trọng cuối cùng cũng trở thành bảy đại lục sau sự diễn biến của thời gian.

Bảy đại lục này cũng sở hữu tên riêng của mình:

Thiên Nhất giới.

Chúng Sinh giới.

Yêu Tổ giới.

Địa Sát giới.

Quần Tinh giới.

Sâm La giới.

Chiến Nguyên giới.

Trong Chúng Sinh giới, có một toà thành bỏ hoang không ngừng có bóng đen lướt qua.

“Có thể khẳng định rằng trong vòng bán kính năm nghìn dặm không có bất kỳ dấu vết sinh sống của động vật nào cả.” Một tên sát thủ Thánh Cảnh đứng ở nơi cao nhất của đống đổ nát quan sát mọi thứ ở xung quanh và dùng truyền âm nói.

Ngay sau đó thì có một giọng nói lạnh băng truyền vào tâm trí của gã ta: “Tiếp tục thăm dò.”

“Vâng.”

Trong chốc lát, toà thành phố hoang tàn này bị chiếm đóng bởi vô số cái bóng đen.

“Có vẻ như nơi này là một toà thành trống.”

Dạ Mệnh bước đến đây. Những toà nhà đổ nát ở xung quanh đầy tơ nhện và bụi bẩn.

Một số góc tường thành còn phủ đầy rêu và những loại cây cỏ khác.

Nhưng quan sát từ mức độ này thì toà thành hoang tàn này đã tồn tại ở đây rất lâu.

“Có khá nhiều xương sọ, xem ra có lẽ hầu hết những người trong toà thành trì này vào lúc đó đều không thể tránh khỏi tai vạ.” Khi Dạ Mệnh bước đi thì phát hiện hai bên có rất nhiều xương sọ.

Hầu hết trên những bộ xương đều có những vết sẹo rõ ràng và dấu vết của một số đòn tấn công có tính ăn mòn để lại. Không khó để đoán rằng toà thành trì này đã phải hứng chịu cuộc thảm sát không thể tưởng tượng được.