Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 511: Tự cho mình là thông minh mà thôi




Nhưng người đời có một câu nói rất hay là ‘dùng một món đổi một món’.

Sử dụng Bạch Cốt Tam Nan Quyết, vết thương phải sửa chữa phục hồi càng nặng thì tuổi thọ cần phải tiêu hao sẽ càng lớn. Ngoài ra, nó còn có nguy cơ ảnh hưởng đến căn cơ. Đúng là được không bù mất.

Đây cũng chính là lý do mà nàng ta vừa rồi thà không ngại tiêu hao một món pháp bảo Đế giai để bảo toàn tính mạng cũng không sẵn lòng dùng Bạch Cốt Tam Nan Quyết.

“Thực lực của người này tuyệt đối không phải là Dung Đạo Cảnh đỉnh phong, rất có thể là bán Hợp Đạo!” Nguyễn Yến lập tức truyền âm nói với Đặng Giang.

Đặng Giang nhìn chằm chằm vào Nam Vạn Thiên và đáp lời: “Ta biết rồi. Hai người chúng ta lát hồi dốc lực tấn công, sức tấn công của người này mạnh là không sai, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc khía cạnh phòng ngự của hắn ta cũng là như vậy, chúng ta giữ lấy hắn ta trước rồi mới tấn công.”

“Được.”

Hai người nhanh chóng thảo luận một hồi.

“Xà Thần Kính.”

Trong tay của Nguyễn Yến lại xuất hiện một món pháp bảo Đế giai hạ phẩm, đó là một chiếc gương có chạm khắc rắn thú.

Truyền linh khí vào đó.

Chiếc Xà Thần Kính này bay lên trời, sau đó, một đôi mắt rắn trên Xà Thần Kính loé lên một ánh cầu vồng. Trong một lát, Xà Thần Kính lập tức từ kích cỡ to bằng lòng bàn tay ban đầu biến thành một chiếc gương lớn dài hơn hai mét. Trên mặt gương lấp lánh ánh huỳnh quang.

Sau đó có một nam tử tóc xanh lá trông y hệt Nam Vạn Thiên từ trong gương bước ra.

Hơn nữa, điều giống với Nam Vạn Thiên chính là trong tay của Nam Vạn Thiên giả này cũng cầm một thanh Hiệp Đao trắng như tuyết. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì có thể nói là sao chép một cách y hệt.

Nhưng điều khác nhau duy nhất chính là đôi mắt của ‘Nam Vạn Thiên’ giả này giống như núi băng vạn năm, không chút cảm xúc.

“Giết chết hắn ta.” Nguyễn Yến vung tay phải.

‘Nam Vạn Thiên’ dịch chuyển và vụt thẳng đến trước mặt Nam Vạn Thiên.

Nam Vạn Thiên nhếch mép lên khi đối mặt với thứ hàng giả trông giống hệt mình này: “Cũng giống nhau đấy, nhưng không biết đao pháp của ngươi liệu có giống y hệt với bổn soái không.”

Hai thanh Hiệp Đao lập tức va chạm vào nhau và ánh lửa bắn ra dữ dội. Hiệp Đao của hai bên đều không ngừng vung vẩy, thậm chí đến tàn ảnh cũng không thể thấy được.

“Thật thú vị, không chỉ có thể hoàn toàn theo kịp tốc độ của bổn soái, hơn nữa mức độ cảm ngộ về đao cũng gần như là nhất trí.” Nam Vạn Thiên vừa vung Hiệp Đao vừa cười nói rằng.

Đao khí giữa hai bên khiến cho mây trắng trong bán kính vạn dặm đều tiêu tan.

Trên bầu trời không ngừng xuất hiện khoảng không bị phá vỡ bởi đao khí mạnh mẽ.

Mặc dù ‘Nam Vạn Thiên’ giả này có tu vi và đao pháp gần giống với Nam Vạn Thiên, nhưng Nam Vạn Thiên phát hiện ra rằng cùng với sự trôi qua của thời gian, tốc độ và sức mạnh của thứ giả mạo này cũng bắt đầu không theo kịp mình.

“Có sơ hở.” Ánh mắt của Nam Vạn Thiên nghiêm nghị.

Lần này, đao của hắn ra nhanh hơn vài giây so với ‘Nam Vạn Thiên’ giả. Vào khoảnh khắc đao hạ xuống thì đã thẳng thừng chém thứ giả mạo này ra làm hai.

‘Nam Vạn Thiên’ bị chém ra làm đôi và hoá thành bọt tàn ảnh.

“Còn tưởng đã tìm thấy một đối thủ thú vị, xem ra cũng có như vậy thôi.” Nam Vạn Thiên nhún vai.

“Các hạ tuy mạnh nhưng vẫn tính sót một bước.” Giọng nói của Đặng Giang khiến cho Nam Vạn Thiên không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Đặng Giang bấm tay niệm thần chú, có vẻ như ấp ủ đã lâu. Hắn ta lớn tiếng quát: “Bát Phương Phục Thiên Trận!”

Trong khoảng cách vạn mét xung quanh Nam Vạn Thiên rầm rộ hiện lên tám tấm bia đá.

Tám tấm bia đá này cao khoảng mười mấy mét, trên bia đều khắc một từ chữ triện.

Bia đá rung chuyển. Tám luồng hư ảnh đồng loạt xuất hiện ở trên đỉnh của bia đá.

Tám luồng hư ảnh này có vị thần ba đầu sáu tay, cũng có quỷ quái mặt xanh nanh vàng, thậm chí có cả kim cương trừng mắt của Phật môn.

Tám pháp tướng hư ảnh này vây quanh Nam Vạn Thiên.

“Dụ!”

“Ma!”

“Trí!”

“Mâu!”

“Gia!”

“Đức!”

Chân ngôn cùng lúc phát ra từ tám pháp tướng hư ảnh này.

Ngay khi sáu chữ này buông xuống thì một trận pháp khổng lồ hùng hồn nổi lên và khiến cho Nam Vạn Thiên mắc kẹt ở trong đó.

“Bát Phương Phục Thiên Trận này được tìm kiếm từ lăng mộ của hoàng đế Đại Đế Hoàng Hợp Đạo Cảnh từ lúc trước, là sự tồn tại bậc nhất trong tất cả các công pháp Đế giai thượng phẩm.”

“Tu vi của các hạ tuy cao, nhưng vẫn dư sức giam giữ ngươi trong thời gian một nén nhang.”

Đặng Giang giẫm ở trên không nhìn Nam Vạn Thiên đã thành công bị mình giam giữ, trên mặt cuối cùng cũng nở ra một nụ cười. Hắn ta nhìn Nguyễn Yến: “Hãy nhân lúc này, hai ta cùng nhau tấn công và đánh bại hắn ta trong một đòn.”

“Được.”

Nguyễn Yến cất Xà Thần Kính lơ lửng trên không đi, ý niệm chuyển động.

Trên người hiện lên âm khí dồi dào nồng nặc chưa từng có.