Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 505: Trốn được không?




Còn như vì sao phải hiệp trợ đám người Thanh Kiếm Đại Đế cùng nhau đánh chết Minh Vương, nói đùa!

Bán Hợp Đạo Cảnh và Hợp Đạo Cảnh nhìn như chỉ kém một bước, nhưng khoảng cách chênh lệch trong đó, không nói khoa trương mà tương đương với mười vạn ngọn núi lớn.

Còn về ưu thế nhân số, ha hả, chỉ là chê cười mà thôi.

Đạo Bác Văn hắn ta đi được đến tình trạng này, tuyệt đối không phải bởi vì loại chuyện nhỏ này mà tùy tiện hủy đi tính mạng của mình!

Thanh Kiếm Đại Đế nhìn quanh bốn phía, Binh Tổ Đại Đế đã lạnh xác rồi, hẳn là Huyền Thuật Đại Đế cũng không khá khẩm hơn.

Mình và Điển Luật Địa Đế có tiếp tục chiến đấu thì sợ rằng cũng chỉ còn một con đường chết. Hắn ta cắn răng một tiếng.

“Điển đạo hữu, ta đi trước một bước!”

Tay phải Thanh Kiếm Đại Đế bắt đầu bấm pháp quyết.

Cả người hắn ta hóa thành một đạo kiếm khí màu xanh vụt về hướng bắc.

“Bạch Chính Phong, ngươi!”

Điển Luật Đại Đế mới chỉ mở miệng nói được phân nửa. Một bóng người còn nhanh hơn bản thân hắn ta một bước.

Khi Thanh Kiếm Đại Đế vửa bay ra không bao lâu, bị trực tiếp ngăn lại.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Thân hình Minh Vong uyển chuyển quỷ mị, trong chớp mắt đã chắn trước mặt Thanh Kiếm Đại Đế.

“Các hạ vô duyên vô cớ đã ra tay với chúng ta, xin hỏi một lý do?”

Thanh Kiếm Đại Đế tự biết chỉ bằng thực lực của mình hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương, liền mở miệng nói.

Trong thời gian Minh Vong hô hấp, đi tới trước mặt hắn ta.

âm khí nồng đậm trên người trực tiếp ép tới Thanh Kiếm Đại Đế, khuôn mặt hắn ta tái nhợt hoàn toàn. Lúc trước Thanh Kiếm Đại Đế không dự đoán ra được tu vi của đối phương.

Nhưng bây giờ, cho dù là hắn ta bị ngốc, cũng dưới khoảng cách như vậy mà nhìn thấu một hai.

“Ngươi là Hợp Đạo Cảnh?”

Minh Vong ngoảnh mặt làm ngơ,

“Quỷ trệ!”

Âm khí trên người hắn ngưng tụ thành, tay phải mở ra, dưới tình huống đang dùng uy áp tu vi ngăn chặn Thanh Kiếm Đại Đế, ý niệm vừa động.

“Ngươi…đang rút hồn phách chi lực của ta?”

Thanh Kiếm Đại Đế tự nhìn bản thân dần dần có cảm giác uể oải và khí thể bạch sắc không ngừng tràn ra trên người mình, Thanh Kiếm Đại Đế lập tức đoán được.

“Đáp đúng!”

Minh Vong phát ra một tràng tiếng cười làm người ta rùng mình sợ hãi.

“Điển đạo hữu, mau cứu ta.”

Thanh Kiếm Đại Đế dùng dư quang liếc về Điển Luật Đại Đế ở phía sau.

Lúc trước Thanh Kiếm Đại Đế chuẩn bị nhân cơ hội đào tẩu, Điển Luật Đại Đế tât nhiên cũng không phải kẻ ba phải gì.

“Cảm tạ Bạch huynh đã tranh thủ cơ hội, ta đây liền đi trước một bước.”

Điển Luật Đại Đế xoay người, muốn dùng tìm nơi yếu hơn để bỏ chạy.

Chỉ là dường như hắn ta quên mất một việc. Ở hiện trường cũng không phải chỉ có một mình Minh Vong tồn tại.

“Các hạ muốn đi đâu vậy.”

Tiếng cười nhỏ khúc khích vang lên.

Điển Luật phát hiện hai đường trước sau của mình đã bị hai người Hắc Bạch ngăn chặn.

“Cút ngay cho ta, Luật Pháp Chính Thần Tương!”

Điển Luật Đại Đế nhìn hai quỷ vật ngăn chặn lối đi của mình, hơi động ý niệm một chút. Một vị pháp tướng tràn ngập chính khí cương trực đột nhiên xuất hiện.

“Thánh Nhân Quyển.”

Hai tay pháp tướng xuất hiện một quyển trục, quyển trục mở ra, đầu tiên là kim quang mãnh liệt bạo phát trên quyển trục. Từng đạo ánh sáng theo sát phía sau lướt ra khỏi quyển trục.

Sau khi quầng sáng biến mất, mới nhìn thấy thứ mà quầng sáng bao quanh, là từng cái tự thể lóng lánh.

Những tự thể này vừa xuất hiện, hóa thành nhiều loại công kích, lướt về phía hai người Hắc Bạch Vô Thường.

Chữ ‘kiếm’ thì hóa thành một thanh phi kiếm kim sắc.

Chữ ‘cung’ thì hóa thành một thanh trường cung đã tra tên kéo căng.

“Hai vị quỷ vật Đế Cảnh thì có thể làm gì, Thánh Nhân Quyển của ta chuyên khắc các loại âm khí như các ngươi!”

Nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường bị động làm ra động tác phòng ngự, thần sắc Điển Luật Đại Đế nghiêm túc, lộ ra một nụ cười yếu ớt.

“Khắc chế? Chỉ là tiểu đạo mà thôi.”

Nghe được giọng nói của Minh Vong, đầu tiên là con ngươi Điển Luật Đại Đế thu nhỏ lại, bỗng nhiên hắn ta xoay người, một ác long hoàn hoàn do âm khí ngưng tụ thành há to miệng, lao thẳng về phía hắn ta.

Điển Luật vội vàng khẽ động, pháp tướng của Thánh Nhân Quyển hiện ra một chữ ‘khiên’.

Chữ ‘khiên’ này thoáng chốc biến thành một bức tường kim sắc ngăn cản trước mặt hắn ta. Chỉ là phòng ngự của Dung Đạo Cảnh làm sao có thể so được với Hợp Đạo Cảnh?

Ác long hung hãn trong chớp mắt đã trực tiếp đụng bể tường kim sắc.

“Không còn kịp rồi…”

Điển Luật để lại một câu nói này, sau đó trực tiếp bị ác long xông tới đè trên đất. Rầm!

Hiện trường tạo thành một hố to, sau khi tiêu tán bụi mù ngập tràn, Điển Luật Đại Đế nằm trên mặt đất, hai mắt có chút dại ra.

“Ta…”

“Việc thu thập hồn phách của những con kiến hôi này giao cho các người.”

“Xin chủ thượng yên tâm, bọn ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

Hai người Hắc Bạch Vô Thường đối mặt với Minh Vong nói.