Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 504: Hắc bạch vô thường




Huyền Thuật Đại Đế thấy vậy, vội vã lấy ra một pháp bảo phòng ngự Đế giai hạ phẩm.

“Thiên Sách Bàn, ngăn cản cho ta!”

Huyền Thuật Đại Đế nhanh chóng liên tục dẫn linh khí không ngừng vào một cái bàn cơ trong tay. Cái bàn cơ này mọc ra thật cao, ánh sáng trắng đen theo đó mà hiện lên.

Oang!

Một đôi bóng ảnh ngư đồ xuất hiện, ngăn chặn công kích của xiềng xích.

“Hoàn hảo.”

Lúc Huyền Thuật Đại Đế thở phào một hơi, xoạt.

Một cái bóng đen đi ra từ đằng sau hắn ta, chính là Hắc Vô Thường.

Đột nhiên nhìn thấy Hắc Vô Thường, nội tâm Huyền Thuật Đại Đế đầu tiên là cả kinh, nhưng nội tâm của hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thiên Sách Bàn của hắn ta có thể phòng ngữ ba trăm sáu mươi độ không góc chết, ngay cả bốn kích Hợp Đạo Cảnh cùng công kích cũng không chắc chắn có thể phá.

Dưới anh mắt của mọi người, Hắc Vô Thường thuấn di tới phía sau Huyền Thuật Đại Đế cũng không lựa chọn công kích, ngược lại là móc ra một cái chuông.

“Thúc hồn linh, vạn hồn trấn, thu!”

Keng keng keng.

Tiếng chuông liên tiếp truyền ra từ cái chuông đó.

“Đây là pháp bảo Đế giai trung phẩm?”

Cảm thụ được uy áp Đại Đế cường đại tản mát ra từ tiếng chuông, Huyền Thuật Đại Đế biến sắc nói.

Mặc dù Thiên Sách Bàn có thể công kích, nhưng lại không thể cắt đứt âm thanh.

Tự nhiên, nhưng tiếng chuông này liên tiếp truyền đến bên tai Huyền Thuật Đại Đế.

Khi Huyền Thuật Đại Đế nhận ra tiếng chuông này không thích hợp, muốn chống lại thì đã trễ.

“Linh khí của ta…”

Huyền Thuật Đại Đế đột nhiên phát hiện linh khí của mình vận chuyển, lại từng bước ý thức được một loại cảm giác mờ nhạt.

Mà Thiên Sách Bàn không có linh khí chống đỡ cũng tự nhiên mà bị chặt đứt phòng ngự.

“Không…tốt.”

Huyền Thuật Đại Đế liếc nhìn một phía.

Đã không có phòng ngự, tất nhiên xích sắt của Bạch Vô Thường nhanh chóng lướt đến. Cuối cùng sau khi xiềng xích va chạm và thân thể Huyền Thuật Đại Đế, con ngươi Huyền Thuật Đại Đế thu nhỏ lại, cả người giống như trở thành tượng đất.

“Ha ha ha ra đây.”

Bạch Vô Thường cười khúc khích, bàn tay dùng sức kéo.

Một bóng người màu xanh lam bị hắn dùng xiềng xích rút ra từ trong thân thể Huyền Thuật Đại Đế, đó chính là hồn phách của Huyền Thuật Đại Đế.

Hình như hồn pháp vẫn còn ý thức.

Huyền Thuật Đại Đế nhìn hai tay của mình, nhanh chóng phát hiện mình đã bị rút hồn.

“Chết tiệt, tam thanh hóa vân pháp.”

Huyền Thuật Đại Đế quát khẽ một tiếng.

Nhưng khi hắn ta đang nói, thân thể lại không có chút biến hóa nào.

“Đây là…”

Hắn ta nhìn thấy xiềng xích đang vây khốn mình.

Không cần đoán cũng biết, mình không thi triển được công pháp, nguyên nhân rất lớn chính là đến từ xiềng xích này.

Bên kia, Minh Vong nhìn hồn pháp đang ở trong tay mình.

“Cũng không tệ lắm…”

“Không….”

Binh Tổ Đại Đế bị Minh Vong mạnh mẽ bến thành một quả cầu sáng cực kỳ không cam lòng, âm thanh truyền ra từ trong quả cầu. Minh Vong ngoảnh mặt làm ngơ, dưới tầm mắt hắn ta, hơi chuyển động ý nghĩ mà thu nó vào không gian.

“Bây giờ đến phiên hai người các ngươi.”

Minh Vong chậm rãi xoay người.

Ánh mắt lạnh lẽo u ám rơi trên người Thanh Kiếm Đại Đế và Điển Luật Đại Đế. Hai vị Đại Đế kia run lên.

“Không được, chí ít tu vi của đối phương cũng là Dung Đạo Cảnh đỉnh phong.”

Thanh Kiếm Đại Đế vội vàng nhìn đến Đạo Bác Văn phía xa xa vẫn chậm chạp chưa động thủ mà quát lớn:

“Đạo các chủ, yêu vật này rất quỷ dị, hôm nay nếu ngươi không hợp lực với bọn ta, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.”

Chỉ tiếc, dù Đạo Bác Văn nghe được câu này, cũng chậm chạp không động thủ. Mấy người Thanh Kiếm Đại Đế không thể nhìn ra tu vi thật sự của Minh Vong, nhưng thân làm Bán Hợp Đạo Cảnh như Đạo Bác Văn mà nói, vừa mới quan sát, vẫn đoán không ra.

“Không sai, tên trước mắt này tuyệt đối là Hợp Đạo Cảnh chân thật.”

Trong lòng Đạo Bác Văn kinh hô không ngừng.

Cỗ sức mạnh phảng phất như dung hợp với thiên địa này, rõ là tượng trưng cho bước vào Hợp Đạo Cảnh mới có thể.

“Không được, trước hết phải thoát khỏi mảnh không gian này.”

Vị Đạo Bác Văn ở Đế giới được gọi là tồn tại của Đan Thánh Đại Đế, sau đó đã làm ra một sự tình mà mấy vị Đại Đế đều khó tin.

Điển Luật Đại Đế có chút không dám tin,

“Đạo Bác Văn ngươi đang làm cái gì?”

Vị Đan Thánh Đại Đế Đạo Bác Văn này thế mà lại muốn xoay người chạy trốn.

Hơn nữa còn chạy trốn ngay lúc mấu chốt như thế này.

Điều này làm cho tất cả mọi người khiếp sợ đến rơi cả tròng mắt ra.

“Các vị, bản Các chủ đi trước một bước, yên tâm, hậu sự của các ngươi bản các chủ sẽ giao phó cho các ngươi.”

Đạo Bác Văn truyền âm nói cho mấy người họ răng.

Vị Đan Thánh Đại Đế này có thể bắt đầu từ một gã tu sĩ hạ giới phi thăng lên thượng giới.

Rồi từ từng bước Nhập Đạo Cảnh đặt chân được đến cảnh giới bây giờ, tất cả cũng không phải dựa vào quả quyết sát phạt, mà là thật trọng. Dùng lời khác mà nói thì chính là cẩu!