Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 506: Trốn được không? (2)




“Pháp bảo Đế giai thượng phẩm sao, thảo nào có thể chạy trốn khỏi lãnh thổ của ngô.”

“Nhưng mà đáng tiếc vẫn quá chậm.”

Hai mắt Minh Vong tựa hồ xuyên qua ngoại giới, thấy rõ vị trí của Đan Thánh Đại Đế Đạo Bác Văn.

Ngoại giới.

Một vệt sáng giống như sao chổi bay vút qua cực nhanh.

“May mắn ta thuận tay mang theo khối Phá Giới Thạch này, nếu không hôm nay sẽ thực sự ngã xuống nơi này.”

Đạo Bác Văn liếc nhìn khối tinh thạch óng ánh trong suốt trên tay, tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.

Mình có thể trốn ra ngoài từ địa phương quỷ quái kia, không thể bỏ qua công lao của khối Phá Giới Thạch này.

“Nhưng mà không ngờ tới tiên giới nhị trọng nho nhỏ này thế mà lại cất giấu vị Hợp Đạo Kỳ chưa từng thấy qua, quả là ngoài ý muốn.”

“Xem ra chuyện báo thù phải trì hoãn một thời gian.”

“Bây giờ quay về thượng giới quan trọng hơn.”

Trong lòng Đạo Bác Văn âm thầm nói.

Hai mắt hắn ta nhìn về phía xa, thông đạo đến Đế giới nhất trọng mình mạnh mẽ phá vỡ ở kia vẫn chưa biến mất.

Chỉ cần mình trở về đế giới nhất trọng liền an toàn.

Hợp Đạo Cảnh kia mạnh thì mạnh, nhưng khi hắn ta cường thịnh lại, sao dám dương oai trên Đế giới nhất trọng?

Khi tự nhủ vài câu, dùng tốc độ Đạo Bác Văn đã nhanh chóng trở lại nơi vừa đến.

“Cuối cùng.”

Đạo Bác Văn cần thả người nhảy xuống, trực tiếp tiến nhập và không gian. Chỉ là…

Đạo Bác Văn nhướng mày,

“Xảy ra chuyện gì?”

Dưới tầm mắt hắn ta, không gian khi nãy vẫn còn tốt đã được chữa trị.

Một không gian lớn dài mấy chục thước như vậy, khép lại trong nháy mắt, cái tốc này làm Đạo Bác Hoàn hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Thậm chí đến cơ hội phản ứng cũng không có.

Cả quá trình đều lộ vẻ sững sờ. Tình huống gì vậy?

Lão ta vừa mới liếc nhìn.

Nếu vết nứt không gian muốn đóng lại hoàn toàn thì ít nhất vẫn cần một khắc thời gian. Tại sao đột nhiên lại…

Khi cảm nhận được một luồng âm khí kinh hoàng đột ngột ập đến thì Đạo Bác Văn ngay lập tức hiểu ra.

Sắc mặt của lão ta trắng bệch và cứng ngắc quay đầu lại.

Một bóng người cao lớn và quen thuộc đang đứng ở chỗ cách mình không xa.

“Đuổi kịp nhanh như vậy sao?” Sắc mặt của Đạo Bác Văn vàng nghệ.

Lão ta lập tức hít một hơi thật sâu, hai mắt hiện lên vẻ tức giận: “Vì các hạ đã đuổi đánh đến cùng như vậy, nhất định muốn dồn bổn các chủ đến bước đường cùng vậy thì hãy đến đây! Hợp Đạo Cảnh à, ta hôm nay lại muốn chứng kiến xem sao!”

Thấy đã không còn cơ hội để bỏ chạy nữa nên may thay, Đạo Bác Văn đã quyết định cố gắng hết sức. Cho dù mình có chết thì cũng phải kéo con quái vật này xuống cùng.

“Đan Hồn Cửu Châu Đồ, xuất!” Đạo Bác Văn khẽ quát một tiếng và trên tay xuất hiện một cuộn tranh dài vài mét.

Ngay khi cuộn tranh mở ra thì khí tức thuộc về pháp bảo Đế giai hạ phẩm được giải phóng ra một cách không giữ lại chút gì. Món pháp bảo này tên là Đan Hồn Cửu Châu Đồ, sau khi mở ra thì ánh sáng lấp lánh, thần quang lưu ly hiện lên.

Chỉ thấy năm đỉnh núi nguy nga cao chót vót lại bay ra từ trong bức tranh. Năm ngọn núi cao chót vót này đều cao trăm trượng và có màu sắc khác nhau.

Quan sát từ khí tức của năm đỉnh núi có năm màu đỏ, xanh lam, vàng, xanh lá và nâu này, không khó để suy đoán năm ngọn núi lớn này lần lượt tương ứng với ngũ hành Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả và Thổ.

Ngay khi Ngũ Hành Sơn vừa xuất hiện, khí thế hùng vĩ và cảm giác chấn động hiện lên.

“Đây chính là trận chiến giữa các Đế Cảnh sao? Chết tiệt, cảm giác áp bức này, cho dù là cách gần vạn dặm nhưng ta cũng cảm thấy toàn thân có một cảm giác ngứa ran.”

“Ta nhớ người đó hình như là các chủ đời đầu của Đan Các, nhưng đối chiến với lão ta rốt cuộc là cái quái quỷ gì vậy? Là Yêu tộc sao?”

Đám khán giả ăn dưa đều cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy thân xác kỵ sĩ vong linh này của Minh Vong.

“Cho ngươi nếm thử Ngũ Hành Sơn của bổn các chủ!” Đạo Bác Văn phát động tấn công trước. Dưới sự điều khiển, Ngũ Hành Sơn này bao quanh Minh Vong.

Ầm!

Khi tiếng động này vang lên thì năm ngọn núi lớn cùng lao về phía Minh Vong đang đứng ở chính giữa rồi nhanh chóng khép lại va đập vào nhau. Đùng đoàng!

Khi tiếng rung chuyển kinh thiên động địa vang lên thì vẻ mặt nghiêm trọng của Đạo Bác Văn có phần thả lỏng.

Đòn tấn công hợp lực từ Ngũ Hành Sơn này của mình gần như đã đạt đến uy lực của Hợp Đạo Cảnh thực sự. Cái gã người không giống người, ma không ra ma này cho dù có mạnh đến mấy cũng không thể nào không có chút thương tích gì.

Rắc rắc!

“Tiếng gì vậy?”

Ánh mắt của Đạo Bác Văn lại một lần nữa rơi trên Ngũ Hành Sơn.

“Đó là…?”

Khuôn mặt vừa bình tĩnh lại của Đạo Bác Văn lại lập tức trở nên nghiêm trọng.

Bùm!

Ngũ Hành Sơn ầm ầm nổ tung dưới vạn nghìn con mắt.