Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 495: Vạn Thú Chi Sâm




“A.”

Trong tay Ninh Thế đột nhiên xuất hiện một viên đan dược màu đỏ lớn chừng ngón tay cái. Lão nhanh chóng nuốt viên đan dược kia xuống.

“Yếu? Vậy thì cứ thử xem!”

Ninh Thế đưa tay trái lên, lau đi vệt máu bên miệng, trong ánh mắt cuồn cuộn sát ý.

Trong nháy mắt, thân thể lão đã thuấn di đế phía sau nàng.

“Cho dù ngươi có là Nhập Đạo trung kỳ thì hôm nay cũng phải chết ở đây.”

Trên mặt Ninh Thế lộ rõ sát ý dày đặc.

“Hắc Yên Ám Ma Chưởng!”

Trong tay trái Ninh Thế hiện lên đám hắc khí quỷ dị, một chưởng nhắm đánh về phía sau của Chu Linh.

“Nhập Đạo trung kỳ? Thật không may, ngươi đoán sai rồi. Bổn cô nương đây chính là Nhập Đạo hậu kỳ cơ.” Chu Linh cười khẽ một tiếng, nói.

Phía sau lưng nàng, Dị Hoả Chu Tước xôn xao dậy sóng, bốc lên từng trận từng trận.

Lần này, Dị Hoả Chu Tước so với trước đây thì còn hung ác, mãnh liệt hơn nhiều. Khoảnh khắc một chưởng kia của Ninh Thế gặp phải Dị Hoả Chu Tước.

Đám hắc khí quỷ dị kia cứ giống như gặp phải thiên địch.

“Ta không tin trên thế gian này lại có hỏa diễm nuốt chửng được Thiên Ma Chi Lực của ta!”

Ninh Thế nhìn Dị Hoả Chu Tước trước mặt thì không ngừng tản ra hắc khí, phẫn nộ quát.

Đáng tiếc, cho dù Ninh Thế có dùng đan dược, lấy thọ mệnh của mình để tăng cường tu vi thì vẫn còn kém rất xa so với tu vi Nhập Cảnh đạo hậu kỳ của Chu Linh.

“Chán chết đi được. Không được đâu, công kích này của ngươi vẫn còn kém lắm.”

Chu Linh chậm rãi xoay người, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía đối phương.

“Thôi được. Để bản cô nương cho ngươi thấy chênh lệch giữa ta và ngươi lớn đến chừng nào.”

Chu Linh nói xong, tu vi Nhập Đạo hậu kỳ dâng lên.

Hai mắt Ninh Thế trợn to.

Bởi vì luồng sức mạnh này lớn quá mức.

Đây chính là Nhập Đạo hậu kỳ sao? So với Nhập Đạo sơ kỳ của lão, đúng là khác nhau như đất cùng trời.

“Hiểu chưa? Chênh lệch giữa ta và ngươi.”

Chu Linh nói xong, giơ tay phải lên. Ngón trỏ hướng về phía Ninh Thế nhẹ nhàng cử động một cái.

Ầm! Ầm! Thân thể Ninh Thế cứ thế bị đánh bay.

So với lần trước, lần này Ninh Thế bay xa mười ngàn thước, gục xuống một khối đá lớn.

Ọc!

Ninh Thế phun ra một ngụm máu tươi.

Hai mắt mê man, ngữ khí hư yếu, hỏi: “Ngươi... Là Yêu tộc?”

Khoảnh khắc bị đánh bay, Ninh Thế cảm nhận được một sợi yêu khí phát ra từ người Chu Linh. Hắn có thể khẳng định, bản thân không hề cảm nhận sai.

“Ầy, bị ngươi phát hiện mất rồi.”

Giọng nói của Chu Linh mang theo chút kinh ngạc.

Có điều, sự kinh ngạc này đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ý cười. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt gia chủ Ninh gia.

“Vậy thì tạm biệt nha.”

Chu Linh nói, trường kiếm rực lửa trong tay hướng về phía Ninh Thế. Chém xuống!

Gia chủ Ninh gia, Ninh Tuyền Đại Đế từng làm cho Tây giới, thậm chí là toàn bộ Tiên giới nhị trọng chấn động không thôi, dưới tình huống không ai hay biết gì cứ thế mà ngã xuống ở đây.

Sau khi giải quyết xong Ninh gia, thì chỉ còn lại thế lực lớn cuối cùng ở Tiên giới nhị trọng, chính là Vạn Thú Chi Sâm.

Thế lực yêu tộc từ xưa đến nay luôn khiến cho tất cả Nhân tộc trên Tiên giới nhị trọng phải kiêng kị.

Bên ngoài Vạn Thú Chi Sâm.

“Đám Nhân tộc các ngươi thật to gan, dám xâm phạm Vạn Thú Chi Sâm của chúng ta. Đây là muốn khơi mào chiến tranh giữa hai tộc Yêu - Nhân sao?”

Tộc trưởng tộc Lôi Báo, tu vi đã đạt đến Bán Thánh Cảnh ngũ trọng thiên, nhìn thấy tộc đàn của mình hoàn toàn bị sát thủ của Huyết Sát Các bao vây thì lớn tiếng quát lên.

“Chỉ cần các ngươi nguyện ý tôn Huyết Sát Các ta làm chủ, hôm nay các ngươi sẽ có thể bình an vô sự.”

Một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa của Huyết Sát Các đứng trên tán cây của một cây đại thụ, từ trên cao nhìn xuống nói.

“Huyết Sát Các chó má, tộc Lôi Báo chúng ta chưa từng phục tùng bất kỳ tộc đàn nào, cho dù là Yêu tộc viễn cổ cũng vậy chứ đừng nói đến Nhân tộc các ngươi.”

Tộc trưởng Lôi Báo nghe vậy, cười lạnh nói.

“Vậy không cần nói nữa, động thủ đi.”

Tay phải khẽ chuyển động, vô số sát thủ Huyết Sát Các dồn dập động thủ.

“Hừ! Tới thì tới, tộc Lôi Báo ta há lại sợ đám lâu la Nhân tộc các ngươi?”

Hai tay tộc trưởng tộc Lôi Báo nắm một cây rìu lớn.

Trên lưỡi rìu, ngoại trừ vết máu loang lổ, còn có rất tia sét nhỏ quấn quanh.

Hắn ta thấy vậy, hai móng đạp mạnh một cái, lao thẳng tới trước mặt tên sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa

“Lôi Đình chiến phủ, Lôi Quang Mãn Diệu!”

Toàn thân hắn ta, bao gồm cả hai cây rìu thoáng chốc đã có sấm sét lập loè bao trùm.

“Đi chết đi!”

Hai mắt hắn ta còn có lôi quang nhè nhẹ, công kích nhìn như kinh thiên động địa hướng thẳng về phía sát thủ đứng ở trên tán cây, bổ tới.

“Bán Thánh ngũ trọng thiên?”

Âm thanh nghi hoặc từ dưới lớp hắc bào truyền đến.

“Sao nào? Sợ à? Nhưng bây giờ có sợ hãi thì cũng đã muộn rồi, đây là do các ngươi tự đến nộp mạng!”