Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 494: Lửa giận của Ninh Thế!




“Huyết Sát Các, các ngươi sẽ phải hối hận. Không giấu các người, cha ta chính là Đại Đế. Chờ người trở về, cho dù Huyết Sát Các có nhiều Thánh Cảnh cũng chả là cái thá gì!”

Nam nhân trung niên lúc trước, bây giờ người đầy thương tích.

Trước mặt hắn ta là một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa, Thánh Cảnh bát trọng thiên

“Vậy ta rất là mong chờ đấy.” Nói xong, một đao chém xuống.

Đúng vào thời khắc này, trùng hợp là Ninh Thế đang thuấn di đến đây cũng nhìn thấy tình cảnh bên dưới.

Trong lòng lửa hận bừng bừng, thoáng cái đã giống như bị tưới thêm mấy cân dầu.

“Đáng chết, các ngươi đều đáng chết! Hôm nay bản đế phải chém các ngươi thành muôn mảnh mới có thể hóa giải mối hận trong lòng.”

Ninh Thế nhìn đám sát thủ Huyết Sát Các khoác áo bào đen đang ở xung quanh.

Lão nghiến răng nghiến lợi nói, tu vi Nhập Đạo sơ kỳ hướng về phía bọn họ phủ xuống.

Chớp mắt, sát thủ tứ phía đã bị luồn uy áp của Ninh Thế áp chế đến nỗi không cách nào nhúc nhích được.

“Bản đế sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn, Huyết Khung!”

Ngay sau đó, trên tay lão xuất hiện một thanh trường đao, là pháp bảo Tiên giai hạ phẩm. Trên thân đao phủ kín những đường vân đỏ như máu.

Ninh Thế hướng về phía sát thủ cách lão gần nhất, chém xuống một đao.

Ánh đao đỏ thẫm không ngừng lấp loé, giống như có thể bổ được cả mảng đất trời này.

“Tìm một vòng, rốt cuộc cũng tìm ra một tên sức mạnh cũng tạm được.”

Khoảnh khắc ánh đao tiến đến gần, một bóng dáng nhỏ bé yêu kiều đột nhiên xuất hiện.

Suy nghĩ vừa thoáng qua, trong nháy mắt ánh đao trước mặt Chu Linh đã tiêu tán.

Biểu tình phẫn nộ của Ninh Thế thu lại vài phần. Hai mắt lão dừng lại trên người Chu Linh.

Sau khi nhìn thấy tấm lệnh bài vô cùng quen mắt kia, sắc mặt lão thoáng cái trầm xuống.

“Các ngươi là người của Huyết Sát Các?”

“Đương nhiên.”

Chu Linh mang theo nụ cười nhạt, gật đầu.

Ninh Thế cũng không tiếp tục động thủ, mà là vô cùng cảnh giác nhìn thiếu nữ này. Có thể đỡ một đao của lão dễ dàng như vậy, tu vi ít nhất cũng là ngang hàng với lão, cấp bậc Đế Cảnh.

Lão chậm rãi nâng lưỡi đao chỉ về phía Chu Linh.

“Ninh gia ta từ trước tới nay chưa bao giờ đắc tội với quý các, nhưng quý các lại năm lần bảy lượt đụng đến Ninh gia ta. Bây giờ còn tàn sát toàn bộ Ninh gia, lẽ nào một câu giải thích quý các cũng không có sao?”

“Tại sao phải giải thích? Giết người còn cần giải thích à?” Chu Linh ngẩn người.

“Được! Dựa vào những lời này của ngươi, hôm nay bản đế nhất định phải làm quen với Huyết Sát Các!”

Ninh Thế cười một tiếng, ngang nhiên ra tay.

“Đao Hồn Thánh Tương!”

Rõ ràng là Ninh Thế đã chuẩn bị dốc toàn lực ứng phó. Kỳ kinh bát mạch trong cơ thể, tốc độ linh khí lưu động trong lục phủ ngũ tạng đã tăng lên tới mức cực hạn.

Rầm! Rẩm!

Một vị pháp tướng tay cầm đại đao chợt vọt lên từ phía sau Ninh Thế.

“Dung hợp đao ý vào trong Pháp Tướng à? Đúng là lần đầu được thấy đó.” Chu Linh chớp chớp mắt.

“Tiếp chiêu!”

Ninh Thế nhảy lên, Đao Hồn Thánh Tướng phía sau cũng giống như lão, cầm đao bổ về phía Chu Linh.

“Không được đâu, nếu như công kích của ngươi chỉ có chút xíu thế này, vậy thì ngay cả lớp phòng ngự bên ngoài của ta cũng không phá được đâu.”

Nhìn đao đao hung hãn trước mặt, Chu Linh cảm thấy không chút thú vị nói.

“Hỏa Diễm, tụ.” Chu Linh hé miệng phun ra ba tiếng.

Dị Hoả Chu Tước dâng lên trên tay phải.

Ngay sau đó, hỏa diễm ngưng tụ thành một trường kiếm rực lửa.

Một đao một kiếm, hai bên va vào nhau lập tức tạo ra ngàn lớp sóng khí.

“Dùng hỏa diễm ngưng tụ thành kiếm thì cho rằng có thể đỡ được công kích của ta, ngươi cũng quá xem thường ta rồi đi? Hừ!”

Ninh Thế nhìn kiếm lửa trong tay Chu Linh, cắn răng cả giận nói.

“Không phải khinh thường ngươi, mà là từ đầu đến cuối ta đều không để ngươi vào mắt. Tu vi Đế Cảnh của ngươi cũng thật là...”

Khoé môi thiếu nữ nhếch lên.

Ban đầu thực lực hai bên vốn có vẻ như ngang bằng nhau, nhưng trong khoảnh khắc đã thay đổi. Lực kiếm trong tay Chu Linh đột nhiên gia tăng gấp mấy lần.

Trong ánh mắt chấn động của Ninh Thế, Chu Linh cứ thế mà xoay chuyển càn khôn, chỉ dựa vào một thanh trường kiếm tạo ra từ lửa đã có thể một kiếm đánh bay Ninh Thế!

“Ha! Ngươi không phải Nhập Đạo sơ kỳ?”

Ninh Thế rơi đập vào tường, phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt mang theo biểu tình khó có thể tin được mà nhìn Chu Linh.

“Cái gì Nhập Đạo sơ kỳ chứ? Ta chưa từng nói như vậy nha.” Chu Linh nhún vai nói.

Nàng có chút hoài nghi, với chỉ số thông minh của tên Ninh Thế này, sao lại có thể sống đến Đế Cảnh, hơn nữa còn co rúc vào trong xó xỉnh, tạo ra cả một đại gia tộc như vậy chứ.

“Quên đi, nếu như ngươi đã yếu nhớt thế này, vậy thì đánh nhanh thắng nhanh đi. Bản cô nương vốn còn muốn chơi đùa với ngươi một chút cơ.”

Chu Linh bắt đầu đi về phía Ninh Thế.