Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 493: Ninh gia của Tây giới (2)




Ninh Thế thì khoát tay áo, nói: “Được rồi. Nói đi, có chuyện lớn gì.”

Vị cung phụng này vội vã chắp tay thi lễ nói: “Hồi bẩm gia chủ đại nhân, mới rồi ở Nam giới Trấn Long Lâu có một chân long xuất thế. Chân long kia tàn bạo không gì sánh được, mới xuất hiện không bao lâu đã giết hơn mười vị trưởng lão Trấn Long Lâu.”

“Hả?”

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người trong này, bao gồm cả Ninh Thế đều thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.

“Nói tiếp đi.” Ninh Thế chậm rãi nói.

“Có điều, cuối cùng lâu chủ của Trấn Long Lâu đã khởi động một đại trận, khống chế được yêu long kia. Ngay lúc sắp có thể một kích tất sát yêu long, thì đột nhiên có một người thần bí xuất hiện.

Không những có thể dùng một chiêu ung dung phá hủy hết trận pháp, mà còn dễ dàng giải quyết lâu chủ Minh Dương Bình đang ở Thánh Cảnh cửu trọng thiên.”

Đợi tên cung phụng kia nói xong tất cả mọi chuyện. Mọi người đều trầm mặc không nói.

Ngay cả gia chủ Ninh Thế, thân là một Đại Đế cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Lão đã thông qua một vài tin tức mật biết được rằng dưới Trấn Long Lâu có giam giữ một chân long Bán Đế Cảnh.

Thế nhưng lúc này, điều khiến lão quan tâm hơn là người thần bí mà cung phụng kia nhắc đến.

Pháp trận có thể khống chế được chân long Bán Đế Cảnh, chí ít cũng phải là trận pháp cấp bậc Bán Đế giai, vậy mà lại bị người thần bí kia dùng một chiêu đã có thể phá tan, còn giết luôn cả lâu chủ Trần Long Lâu Minh Dương Bình ư?

Trước đây lão đã từng gặp Minh Dương Bình mấy lần, biết rõ Minh Dương Bình chỉ là Thánh Cảnh cửu trọng thiên, nhưng so với những cửu trọng thiên bình thường khác thì mạnh hơn không ít. Sao lại có thể dễ dàng bị người khác giải quyết trong mấy chiêu được chứ?

Tu vi người thần bí kia chí ít cũng là Đế Cảnh giống như lão ta. Nếu thật là Đế Cảnh, vậy thì gay go rồi.

Trong lòng Ninh Thế xuất hiện một nỗi trầm tư nặng nề.

Điều đáng sợ thật ra không phải là Đế Cảnh, mà là Đế Cảnh này trước nay chưa từng xuất hiện. Không biết hắn ta từ đâu đến, cũng không biết hắn ta đến đây với mục đích gì.

Đây mới là điều khiến Ninh Thế kiêng kỵ.

“Còn có chuyện quan trọng nào khác không?”

Ninh Thế mở miệng nhìn về phía cung phụng đến báo tin.

Người kia lắc đầu.

“Ta biết rồi, vậy lui ra đi.”

“Vâng.”

“Phụ thân, có cần ta phái người tới Trấn Long Lâu kiểm tra một chút không? Xem thử có thể tìm được chút tin tình báo hữu dụng nào hay không?”

Nam nhân trung niên nói với Ninh Thế.

“Không cần.” Ninh Thế lắc đầu.

“Nếu đối phương đã dám quang minh chính đại làm việc này, vậy hẳn là rất mạnh. Chỉ sợ hắn đang cố ý dụ người qua bên đó, chúng ta cứ yên lặng quan sát trước đã.”

Ninh Thế dùng khẩu khí có chút thận trọng nói.

“Để đề phòng vạn nhất, ta sẽ tự mình đi một chuyến.”

“Nhưng mà phụ thân...”

“Thế nào? Ngươi cảm thấy bộ xương già này đã lâu quá không động đậy, cho rằng ta phế rồi đúng không?”

Ánh mắt Ninh Thế rơi trên người nam tử trung niên.

“Không, không có.” Nam nhân trung niên vội vã lắc đầu.

“Rất nhanh thôi, ta đi một lát rồi trở lại.

Cho dù đối phương cũng là Đế Cảnh thì có làm sao? Ta mà đã muốn đi thì dù là ai cũng không ngăn được.”

Nói xong, Ninh Thế đứng lên, chân trái bước về phía trước một bước.

Trực tiếp hóa thành một luồng khói xanh biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Biên giới Nam giới.

Ninh Thế không trực tiếp đi đến trung tâm Trấn Long Lâu. Ý nghĩ của lão vừa thoáng qua, tinh thần lực to lớn chỉ thuộc về Nhập Đạo cảnh sơ kỳ lập tức dõi về phía Trấn Long Lâu.

Không lâu sau đó, Ninh Thế chậm rãi mở mắt, vẻ mặt lộ ra sự nghi hoặc.

“Kỳ quái, tại sao hiện trường không lưu lại bất kỳ chút linh khí nào chứ.”

Lão nhìn kỹ thêm mấy phút, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì đáng chú ý.

“Còn tưởng sẽ lưu lại thứ gì đó. Xem ra là ta suy nghĩ nhiều rồi, trở về thôi.” Ninh Thế lắc đầu nói, sau đó nhanh chóng biến vào trong hư không.

Trở lại Tây giới.

Vừa về tới chỗ mình quen thuộc, Ninh Thế đột nhiên nhíu mày. Lão nhìn về phía vùng đất của Ninh gia, hỏa quang đang bắn ra bốn phía. Nhận thấy được điểm không thích hợp, lão cấp tốc chạy về hướng Ninh gia.

Không đến một phút đã đến khoảng không bên trên Ninh gia.

Khí tức Đế Cảnh của Ninh Thế không tự chủ được mà xộc lên, bùng nổ.

“Rốt cuộc là kẻ nào làm?”

Ninh Thế vẫn luôn bình tĩnh, rất ít khi kích động. Nhưng lúc này vẻ mặt đã chút dữ tợn. Đôi mắt lộ ra hung quang tàn nhẫn như muốn ăn thịt người.

Cũng không thể trách lão.

Ai bảo lão mới rời Ninh gia không bao lâu, nhà đã bị người ta đánh cướp, ai mà không tức giận cho được.

Ánh mắt hắn hạ xuống vị trí vốn là Ninh gia. Chỉ thấy Ninh gia khổng lồ, bốn phương tám hướng ngoại trừ lửa lớn đang rừng rực cháy ra thì chính là máu tươi đỏ thẫm cùng thi thể vương vãi khắp nơi.