Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 466: Đại sát tứ phương




“Huyết Phong, ngươi không giữ lời hứa!”

Tinh Phượng quát lên khi nhìn thấy một tên tộc Huyết Hổ tay cầm loan đao. Người mà nàng đang nhắc đến chính là tộc trưởng hiện tại của tộc Huyết Hổ trong Vạn Thú Chi Lâm

Ánh mắt Huyết Phong rơi trên người Tinh Phượng, vẻ mặt mang theo chút kinh ngạc: “Ồ, ba người Huyết Thị vậy mà lại không bắt được ngươi à.”

Có điều trong nháy mắt, chút kinh ngạc này liền chuyển biến thành cười nhạo: “Có điều, vậy mà ngươi lại không chạy trốn, ngược lại còn tự chui đầu về đây, thật không biết nên nói ngươi ngu xuẩn, hay là nói ngươi trọng tình đây.

Còn cha nương ngươi, thật ngại quá, đã trở thành vong hồn dưới đao bổn tộc trưởng rồi.”

Tộc trưởng Huyết Phong vung loan đao trong tay, trên lưỡi đao còn có thể lờ mờ thấy được rất nhiều máu tươi.

Tinh Phượng nghe vậy, ngẩn ra trong giây lát, cả giận quá lên: “Ta không tin, nhất định là ngươi đang gạt ta.”

“Huyết tộc trưởng, còn có mấy vị thái thượng trưởng lão của tộc Huyết Hổ, dựa theo ước định, vị nữ tử Thiết Phượng có huyết thống Chu Tước này sẽ thuộc về Tiên Tuyền Tông ta.”

Vị tông chủ đến từ Tiên Tuyền Tông quay đầu nhìn về phía Huyết Phong nói.

“Đương nhiên.” Huyết Phong gật đầu.

“Tiểu cô nương, nếu không muốn ăn đau chịu khổ, vậy thì ngoan ngoãn cùng bản tông chủ trở về Tiên Tuyền Tông.”

Tông chủ Lương Quán vuốt râu cười, ánh mắt trong lúc lơ đãng đã chú ý đến Chu Linh đang đứng bên cạnh Tinh Phượng.

Lúc này, hắn ta phát hiện chiếc nhẫn có viên hồng bảo thạch được đeo ở ngón giữa đột nhiên rộng hơn.

Thấy vậy, Lương Quán nhíu mày nói: “Ồ, có thể khiến Phượng Minh thạch sinh ra dị tượng lớn như vậy, xem ra không đơn giản đâu.”

Lương Quán một lần nữa nói: “Nếu hai người các ngươi nguyện ý cùng bản tông chủ trở về Tiên Tuyền Tông, các ngươi sẽ có cơ hội thành Thánh.”

“Ta có chết cũng sẽ không đi cùng ngươi!” Tinh Phượng bi phẫn quát.

“Chết cũng không à? Vậy cũng không đến lượt ngươi quyết định.”

Lương Quán cười, tu vi Thánh Cảnh bát trọng thiên gào thét xông ra! Cho dù là Huyết Phong, trong lòng đã sớm biết tu vi của Lương Quán nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, lúc này cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

Không hổ là tông chủ của Tiên Tuyền Tông, kiếm khí cùng tu vi mạnh đến mức có chút dọa người.

“Ngươi tránh sau lưng ta, mọi chuyện tiếp theo giao cho Chu tỷ tỷ ta đi.” Chu Linh bước tới.

“Hừ, tuy là bản tông chủ nhìn không thấu được tu vi của ngươi, nhưng ngươi có mạnh thế nào cũng không thể cao hơn tu vi bản tông chủ đây.”

Lương Quán thấy Chu Linh bước ra, trào phúng một tiếng: “Tiên Chi Nhất Kiếm!”

Lương Quán nắm trong tay một thanh pháp bảo Thánh giai thượng phẩm, nhanh chóng chém xuống một kiếm.

Bạch quang sáng chói phát ra từ trên thân kiếm.

Nhìn thấy công kích mạnh mẽ như vậy, sắc mặt Tinh Phượng trắng bệch nhìn Chu Linh đang che mắt mình trước mặt: “Tỷ tỷ, ngươi không cần quản chuyện của ta nữa, ta không muốn liên lụy đến ngươi.”

Tinh Phượng mới nói được một nửa, đã bị Chu Linh cắt ngang: “Ngươi cảm thấy bản cô nương không chặn được một kích này à?”

Tinh Phượng yên lặng không nói.

Chu Linh cười cười: “Vậy ngươi mở to mắt ra mà nhìn. Thánh Cảnh à? Nhiều nhất cũng chỉ to hơn ba con kiến hôi kia một chút mà thôi. Bản cô nương bóp chết hắn, có khác gì giẫm chết một con kiến chứ?”

Chu Linh bình tĩnh nhìn đạo kiếm quang bén nhọn kia

“Tán!” Chu Linh phun ra một chữ.

Tia kiếm quang kia còn chưa kịp tiếp cận phạm vi ngàn mét quanh Chu Linh, đã ‘ầm’ một tiếng mà tiêu tán.

Đám người xung quanh lập tức ngây người.

Chu Linh quay đầu nhìn về phía Tinh Phương đang ngơ ngác, nhếch miệng: “Hôm nay để tỷ tỷ cho ngươi xem thử cái gì gọi là… đại thụ ép kiến càng.”

Nói xong, Chu Linh nhếch miệng cười.

“Vậy đi... trò chơi bắt đầu rồi!” Bóng dáng nàng biến mất tại chỗ.

“Người đâu rồi?”

Trong Tộc Huyết Hổ, bao gồm cả Lương Quán đều không phát hiện được tung tích của Chu Linh.

Một vị thái thượng lão tổ Thánh Cảnh tộc Huyết Hổ, đứng bên cạnh Huyết Phong trầm ngâm nói: “Cẩn thận, nữ tử này có khả năng là một cao thủ Thánh Cảnh.”

“Khà khà, đoán sai rồi, bản cô nương mới không phải là Thánh Cảnh rác rưởi gì đâu.”

Bóng dáng Chu Linh thoáng cái đã xuất hiện ở phía sau vị thái thượng lão tổ Huyết Hổ tộc.

“Lão tổ cẩn thận!” Huyết Phong quát lớn.

Chỉ là tốc độ của Chu Linh rất nhanh, mấy giây trước khi Huyết Phong thốt ra câu nói kia, nàng đã phát động công kích.

“Liệt Viêm Diệt Nhật!”

Chu Linh cười khẽ, tay trái nâng lên, trong tay hiện lên Dị Hoả Chu Tước cuồn cuộn.

Vị thái thượng lão tổ kia không có cơ hội phòng ngự, bị một chưởng của Chu Linh đánh trúng phía sau lưng, trực tiếp bị đánh bay xuống mặt đất.

“Đáng chết!” Huyết Phong phẫn uất, tay cầm loan đao chém về hướng Chu Linh.

Chỉ tiếc một đao này hạ xuống, Chu Linh mà hắn muốn chém lại hóa thành hư ảnh, tan biến như bọt biển.

“Là giả!” Huyết Phong cắn răng.

“Huyết tộc trưởng, sau lưng ngươi...” Lương Quán nhìn thấy Chu Linh trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng Huyết Phong thì vội vàng nói.