Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 467: Đại sát tứ phương (2)




Chẳng qua, Chu Linh chân trước xuất hiện ở sau lưng Huyết Phong, chân sau đã bất ngờ thuấn di đến bên cạnh hắn ta.

“Ha ha, bản cô nương lừa ngươi thôi, mục tiêu lần này của ta là ngươi.”

Không để đối phương kịp đề phòng, Chu Linh lại tung ra một chưởng.

Một chưởng này đánh trúng trước ngực Lương Quán.

Hắn ta lập tức bay lên theo đường xoắn ốc, giống như người trước đó, rơi thẳng xuống mặt đất.

Hiện trường thoáng cái chỉ còn sót lại tộc trưởng tộc Huyết Hổ là Huyết Phong, cùng với một vị thái thượng lão tổ khác. Một là Thánh Cảnh tam trọng thiên, một là Thánh Cảnh lục trọng thiên.

Huyết Phong hiện tại có chút dại ra.

Thiếu nữ mặc hỏa y này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Làm gì mà ngẩn ra vậy, tiếp theo là đến ngươi rồi đó.”

Khoảnh khắc giọng nói Chu Linh vang lên, Huyết Phong vội vàng lấy thanh pháp bảo phòng ngự Thánh giai cực phẩm của bản thân ra. Là một trụ có nhỏ sáu cạnh màu vàng nhũ.

Khối thạch trụ huỳnh quang nứt ra.

Cùng lúc đó, thân hình Chu Linh đã xuất hiện bên cạnh Huyết Phong.

Một lá chắn huỳnh quang từ giữa pháp bảo bắn ra, đồng thời bao phủ, bảo hộ Huyết Phong ở bên trong.

“Bản cô nương chỉ muốn hỏi, không phải là ngươi thật sự cho rằng một món pháp bảo Thánh giai thì có thể chống lại ta đấy chứ?”

Giọng nói đầy ý cười của Chu Linh thời thời khắc khắc vang vọng.

“Ngươi!”

Huyết Phong quay đầu lại, phát hiện lá chắn phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một khe nứt.

“Hì hì, ngươi cũng xuống dưới đó đi thôi!”

Đôi mắt của Chu Linh tràn ngập linh khí, một tia hỏa quang lướt qua.

Vừa dứt lời, là chắn bị phá thành từng mảnh nhỏ.

“Vù!”

Hai mắt Huyết Phong trừng lớn, một quyền này của Chu Linh chuẩn xác, không sai không lệch đánh lên bụng của hắn ta.

Uỳnh!

Thân thể Huyết Phong ngã xuống mặt đất.

“Chỉ còn lại một mình ngươi. Ta thấy ngươi xấu chết được, hay là giết luôn đi cho rồi.” Lời nói của Chu Linh vang vọng trong đầu vị thái thượng lão tổ khác.

“Các hạ chờ đã, ta có thể khiến cho tộc Huyết Hổ...”

Hình như một thái thượng lão tổ khác muốn mở miệng cầu xin tha thứ, thế nhưng nghênh đón chỉ có một luồng hỏa diễm Giao Long từ Dị Hoả Chu Tước ngưng tụ mà thành.

Hỏa diễm Giao Long trong nháy mắt đã cắn nuốt lão tổ này không còn một mảnh.

Lương Quán bị thương nặng nằm trên mặt đất, ánh mắt hắn dừng ở trên người Chu Linh đang đứng trong không trung, kinh hãi vạn phần.

“Ngươi, rốt cuộc tu vi của ngươi là gì?”

Hắn ta là Thánh Cảnh bát trọng thiên!

Thế mà chỉ trong hai ba chiêu đã bị người ta đánh thành bộ dạng dính đầy bụi bặm này. Tu vi của đối phương nói là Đại Đế, hắn ta cũng tin.

Có điều, hắn ta thực sự đoán đúng rồi.

Chu Linh đứng trên cao, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, một người hai yêu bị bản thân đánh cho hấp hối, người đầy thương tích.

“Cuối cùng nên cho các ngươi một mồi lửa lớn nha.”

“Đại Nhật Hoang Vu!”

Giờ khắc này, tu vi của Chu Linh mới thật sự cuồn cuộn dâng trào..

“Đại, đại, đại, Đại Đế!” Huyết Phong bị dọa đến nỗi không nói nên lời.

Mẹ nó, nếu như sớm biết tộc Thiết Phượng còn quen một một vị Đại Đế. Hôm nay hắn ta tuyệt đối, vạn vạn lần không dám ra tay!

Đáng tiếc là trên thế giới này không có thuốc hối hận. Hắn ta chỉ có thể tuyệt vọng nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt.

Lương Quán ở một bên cũng như vậy, miệng run run nói: “Nhập, Nhập Đạo hậu kỳ!”

“Cảm ơn các ngươi đã chơi cùng với ta một lát, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi.”

Trên tay phải Chu Linh đã có một mặt trời nhỏ hoàn toàn do Dị Hoả Chu Tước ngưng tụ thành.

Một tiếng động vang lên, một chiêu thức hạ xuống.

Mặt trời nhỏ này lập tức lao về phía mấy người Lương Quán, hạ xuống.

Uỳnh uỳnh!

Sau khi mặt trời nhỏ này hạ xuống, nhiệt độ cực cao khiến hư không không ngừng phát ra những tiếng xèo xèo dữ dội.

Chu Linh thoắt cái đã thuấn di tới trước mặt Tinh Phượng.

Ý nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu nàng đã lập tức mang theo Tinh Phượng bay lên không trung cùng mình.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn mặt trời nhỏ hạ xuống, đồng thời phát ra một tiếng nổ lớn! Ầm ầm ầm!

Một đám mây hình nấm bốc lên tận trời.

Tinh Phượng ở một bên, cắn chặt hàm răng, sau đó hướng về Chu Linh thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Chu Linh lắc đầu.

Không biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tinh Phượng, nàng luôn có thể liên tưởng đến bản thân khi còn bé.

Tinh Phượng lại hỏi Chu Linh: “Chu tỷ tỷ, cha nương ta thực sự...”

Chu Linh không nói được thành lời.

Lấy tu vi Nhập Đạo hậu kỳ của nàng, hoàn toàn có thể nhìn ra nội tình bên trong.

Tộc Thiết Phượng ngoại trừ tiểu cô nương trước mắt còn sống, có thể nói là đã bị diệt toàn tộc.

Thấy Chu Linh không nói gì, Tinh Phượng cũng gần như đã đoán được kết quả.

Hai tay nàng gắt gao siết chặt, cắn chặt môi, cố gắng để không bật khóc.

“Muốn khóc thì khóc đi.” Chu Linh nhẹ nhàng sờ đầu đối phương.

“...”

Tinh Phượng vẫn nhịn được, không khóc lớn.

PS: Đa tạ đại thần @DarkNight đã ủng hộ 440 kim phiếu. Tiểu muội sẽ bạo thêm 25 chương ạ