Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 465: Tộc Huyết Hổ (2)




Nếu như Chu Linh thực sự là Yêu tộc viễn cổ đến từ sâu trong Vạn Thú Chi Sâm, đừng nói là tộc Huyết Hổ bọn họ, cứ cho là liên hợp với Tiên Tuyền Tông thì cũng chỉ có một con đường chết.

“Các, các hạ, hôm nay Huyết Thị ta xem như có mắt không thấy Thái Sơn, xin hỏi các hạ...”

Tách! Chu Linh búng tay một cái.

Huyết Thị vừa mới lui về phía sau mấy bước, thoáng chốc trên thân thể đã dấy lên Dị Hoả Chu Tước kinh người.

“Cái gì chứ?”

Huyết Thị vạn phần hoảng sợ, muốn dùng công pháp dập tắt đám Dị Hoả Chu Tước trên người nhưng lại hoàn toàn vô dụng.

Hắn ta chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đám Dị Hỏa này thiêu đốt cơ thể của mình đến gần như không còn gì.

Chu Linh nhìn Huyết Thị đã biến thành một đống bột đen xì, liền ngáp một cái: “Thật nhàm chán.”

“Thông Thiên Cảnh này, ta còn chưa dùng đến hai thành thực lực mà đã chết ngắc rồi.”

Chu Linh chuyển tầm mắt, nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của thiếu nữ tộc Thiết Phượng.

Sau khi thiếu nữ này cảm nhận được ánh mắt của Chu Linh thì cả người khẽ run lên.

Cô nương trước mắt nhìn thì có vẻ không lớn hơn bản thân mình bao nhiêu, thế nhưng vừa rồi đối phương có thể dễ dàng giết chết ba tên Thông Thiên Cảnh của tộc Huyết Hổ.

Thiếu nữ tộc Thiết Phượng lại là người tận mắt chứng khiến, nói không e ngại là không thể nào.

Còn lại một người duy nhất, thoáng cái Chu Linh đã di chuyển đến trước mặt thiếu nữ tộc Thiết Phượng.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của đối phương, Chu Linh xoa xoa gáy. Bản cô nương lớn lên bộ dáng người gặp người thích, sao lại sợ ta như vậy chứ?

“Bản cô nương cứu ngươi một mạng, một câu cảm ơn cũng không nói à?” Chu Linh không nhịn được nói.

Nghe vậy, thiếu nữ cắn nhẹ răng, đứng dậy.

Thân hình thấp hơn Chu Linh vài cm, hướng về nàng, chắp tay thi lễ: “Tạ ơn đại nhân ra tay cứu tộc Thiết Phượng, Tinh Phượng vô cùng cảm kích.”

Nghe vậy, Chu Linh nhíu nhíu mày: “Đại nhân cái gì mà đại nhân, nghe không tự nhiên, ngươi gọi ta Chu tỷ tỷ là được rồi.”

“Cảm tạ ơn cứu mạng của Chu tỷ tỷ, Tinh Phượng vô cùng cảm kích.” Tinh Phượng nói lại lần nữa.

Lần này nghe lọt tai hơn rất nhiều.

Chu Linh gật đầu: “Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy bổn cô nương đi đây.”

Nói xong, Chu Linh đang muốn xoay người dời đi.

Giọng nói của Tinh Phượng đột nhiên vang lên, gọi nàng lại: “Chu tỷ tỷ, có thể giúp ta một chuyện không?”

Thấy Chu Linh mang theo nghi hoặc quay đầu lại, cơ thể Tinh Phượng khẽ run lên, vội vã bổ sung một câu: “Nếu như Chu tỷ tỷ không muốn, vậy coi như Tinh Phượng chưa nói gì.”

Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của đối phương, Chu Linh nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nể tình ngươi với ta là người một tộc, cứ nói đi.”

Nghe vậy, vừa rồi Tinh Phượng còn đang run rẩy bây giờ đã dừng lại, hai mắt sáng rực, không ngờ là Chu Linh thực sự đồng ý với yêu cầu không thiết thực này của mình.

“Ta muốn Chu tỷ tỷ đưa ta về tộc một chuyến, không biết…”Tinh Phượng khẽ mím môi.

Nàng biết tu vi của mình chỉ là Dưỡng Thần Cảnh, muốn lập tức trở về tộc cũng phải mất mấy khắc đồng hồ. Nếu như giống như những gì Huyết Thị vừa nói, thì lúc này tộc Thiết Phượng của nàng đang trải qua một hạo kiếp trước này chưa từng có.

Nghe được yêu cầu này của đối phương, Chu Linh nhẹ thở ra một hơi.

“Ai bảo bổn cô nương tốt bụng chứ.” Nàng nghĩ cũng không cần nghĩ, nói tiếp: “Nắm chặt tay áo ta, đi thôi.”

Tinh Phượng lộ ra vẻ vui sướng.

Chu Linh mang theo tinh Phượng, hóa thành một luồng sáng đỏ rực phóng lên cao,trong khoảnh khắc, hai người đã tới đích.

Vạn Thú Chi Sâm, bên ngoài phía nam.

“Cha, nương!”

Nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ tàn ác trước mắt, phút chốc thiếu nữ đã sụp đổ, nhịn không được hô to một tiếng.

Trước mặt hai người là một tòa thành đã bị lửa lớn rừng rực đốt cháy, không ra hình dáng.

Hai bên trước của thành trì còn có thể nhìn thấy những thi thể của thủ vệ tộc Thiết Phượng, máu chảy thành sông.

Thấy tiếng gọi của mình truyền đi, nhưng lại không nhận được bất cứ phản hồi nào.

Tinh Phượng cắn răng, muốn xông vào bên trong. Có điều một giây sau, nàng phát hiện thân thể của mình không nhúc nhích được.

Tinh Phương nhanh chóng xoay người, đoán được đây nhất định là thủ đoạn của Chu Linh.

“Tỷ tỷ nhanh để cho ta đi vào, cha nương ta vẫn còn ở bên trong!” Thiếu nữ khóc đến lê hoa đái vũ nói.

“Đừng ngốc, nếu ngươi đi vào trong tòa thành này thì chỉ có một con đường chết.”

Hiếm khi thấy Chu Linh không lộ ra biểu tình hi hi ha ha như bình thường, mà là cực kỳ bình tĩnh nói.

Sau khi Chu Linh nói xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía tòa thành đang chìm trong biển lửa. Chỉ thấy mấy luồng uy áp mạnh mẽ đang đánh về phía này.

“Quả nhiên, tộc Thiết Phượng còn có mấy con cá lọt lưới.”

Dẫn đầu xuất hiện là một lão giả tay cầm trường kiếm, ngoài ra còn có mấy vị thái thượng trưởng lão tộc Huyết Hổ.