Lúc đợt công kích chỉ còn cách một trăm thước.
“Lại đến một người?”
Có Thánh Cảnh nghi ngờ hỏi.
Trước mặt Bàng Vân xuất hiện một nam tử đầu trọc có cặp mắt lạnh lùng như máy móc. Sau lưng nam tử đầu trọc có đeo một Cự Khuyết vô cùng bắt mắt.
Có điều chuyện khiến người ta bất ngờ lại là nam tử đầu trọc đó không dùng Cự Khuyết sau lưng để ngăn cản, ngược lại tay phải lại nắm chặt thành quyền.
Việt Can Trùng thấy thế thì giễu cợt.
“Vậy mà lại muốn dùng thân xác phá kiếm, đúng là ngu dốt. Độ sắc bén của kiếm ta có thể vượt xa sức tưởng tượng của ngươi đó.”
“Lấy thân ngăn cản, kết quả chỉ có thể là khiến cơ thể tổn thương nghiêm trọng thôi.”
Việt Can Trùng bật thốt nên những lời này xong thì một giây sau ánh mắt đã trợn to, cố gắng nuốt xuống những lời sau đó lại.
Một quyền của nam tử đầu trọc kia đã khiến hàng ngàn kiếm ý với kiếm khí ngất trời tản ra chỉ trong chốc lát.
Trong khi Vạn Trùng Kiếm Pháp bị phá thì có một bóng dáng tựa như hồng hoang mạnh mẽ đang dùng quyền ý ồ ạt tấn công về phía đám Thánh Cảnh họ.
“Chờ một chút, công kích này, hắn là Đế Cảnh!”
Những Thánh Cảnh này thấy không thể trốn thoát được nên đứng chung lại một chỗ, cùng nhau vận một môn công pháp phòng ngự để tiến hành phòng thủ.
Nhưng mà mười mấy Thánh Cảnh đứng chung một chỗ cũng không có khả năng ngăn cản được công kích của một người Bán Hợp Đạo Cảnh được. Quyền ý mãnh liệt cuộn trào đã đánh tới.
Ầm!
Một tiếng chấn động rung chuyển trời đất vang lên.
Tầng phòng ngự của mười ba vị Thánh Cảnh bao gồm cả Việt Can Trùng sụp đổ tan tành, vốn không hề có chút năng lực phòng ngự nào.
Mà Việt Can Trùng đứng phía trước là thê thảm nhất, cơ thể bay ngược về phía sau, cuối cùng thân xác rơi vào trên một mỏm núi đá lớn.
Thất khiếu ông ta chảy máu, hai mắt trắng dã, không thể nghi ngờ là đã bỏ mạng.
Những Thánh Cảnh khác cũng không khá hơn bao nhiêu, không bị trọng thương nặng thì cũng thoi thóp sắp chết.
Nam tử đầu trọc đánh thêm một quyền nữa, cuối cùng chỉ còn lại hai Thánh Cảnh hấp hối, giữ được một hơi tàn.
“Đại Đế, tại sao ở đây lại có Đại Đế?”
Bên miệng đường chủ Đao Kiếm Đường đã chảy đầy máu tươi.
Ánh mắt ông ta dừng lại trên người nam tử đầu trọc, trong mắt là vẻ khó tin.
Theo lý mà nói thì cho dù trong Thiên giới tam trọng có cường giả ẩn cư thì tối đa cũng chỉ đạt đến Bán Thánh thôi mới phải. Còn Đế Cảnh thì đều tề tụ ở Đế giới nhất trọng kia mà.
Càng không nói tới nam tử đầu trọc trước mặt này.
Nhìn một quyền kia, ít gì cũng là trình độ tu vi Dung Đạo Cảnh trở lên. Loại cường giả Đại Đế này ở Đế giới cũng là bá chủ một phương rồi, tại sao có thể xuất hiện ở chỗ này được chứ?
Nhưng ông ta chỉ có thể ôm sự nghi ngờ này xuống địa ngục mà hỏi.
“Chờ một chút, ta...”
Vị đường chủ Đao Kiếm Đường há miệng một cái thì đã bị nam tử đầu trọc đá bể đầu. Máu thịt vỡ ra, tung toé khắp nơi.
Nam tử đầu trọc quay đầu, tầm mắt dừng lại trên một Thánh Cảnh khác đang hấp hối.
Chỉ thấy thân thể của đối phương đột nhiên hiện lên một luồng u quang.
Nam tử đầu trọc thấy vậy thì tay phải cầm Cự Khuyết sau lưng lên, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đoạn tuyệt, tan biến!”
Cự Khuyết hướng về phía linh hồn chi lực đang biến hóa thành u quang kia, một kiếm vung ra!
Xoẹt!
“Không cam tâm.”
Từ trong u quang hấp hối kia truyền ra một tiếng la hét, nhưng tiếc là không làm nên chuyện gì. Kiếm khí phóng lên cao, trực tiếp chém chết u quang kia chỉ bằng một kiếm.
Đến tận đây.
Mười ba vị đại năng Thánh Cảnh đến từ Tiên giới nhị trọng đều bỏ mạng, không một ai may mắn sống sót.
Bàng Vân nhìn cảnh tượng này rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
“Cuối cùng cũng có Đế Cảnh đến rồi sao? Thật đúng lúc.”
Một cột sáng đen như mực đột nhiên bắn từ không trung xuống mặt đất nơi đây.
Ồ! Được đấy.
Một bóng người đi ra từ cột sáng trên không trung. Người tới có một mái tóc đen, giữa ấn đường có ấn ký màu máu.
“Chính là nơi đây, nơi xuất hiện pháp bảo Đế giai.”
Hắn ta ngắm nhìn bốn phía, lạnh lùng nói.
Tầm mắt hắn ta dời đi, rất nhanh đã thấy Bàng Vân và nam tử đầu trọc cầm Cự Khuyết đứng bên cạnh.
“Pháp bảo Đế giai đang ở chỗ của các ngươi?”
Thần sắc của đối phương nghiêm túc, lạnh như băng nói.
Bàng Vân và nam tử đầu trọc không nói lời nào.
Nam tử có danh hiệu là Vạn Trùng Đại Đế ở Đế giới nhất trọng thấy vậy thì khẽ cười nói: “Không nói tiếng nào à? Vậy thì bổn đế thân là Vạn Trùng Đại Đế phải ra tay một lần rồi.”
Hư không sau lưng bỗng rung chuyển.
Đột nhiên có xiềng xích uy nghiêm âm u chui ra từ giữa hư không, đang bắt trói về phía hai người Bàng Vân.
Không đợi Bàng Vân lên tiếng thì nam tử đầu trọc đã tiến về phía trước mấy bước, tay phải nắm chặt Cự Khuyết, mặt không cảm xúc.