Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 460: Bàng Vân xuất thủ




Nữ tử tà ma bất ngờ nghe được câu này, chỉ cảm thấy buồn cười.

Trên mặt nàng ta thật sự lộ ra nụ cười: “Ngươi có thể thử xem.”

Nàng ta quay đầu lại nhìn về phía giọng nói kia.

Nàng ta thấy bên cạnh mình chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng dáng nam tử thanh niên chưa bao giờ gặp qua.

Nam tử nhắm chặt hai mắt, mang theo nụ cười yếu ớt.

Không biết tại sao mà vào khoảnh khắc nữ tử tà ma thấy đối phương thì không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một sự sợ hãi trước nay chưa từng có.

“Giả thần giả quỷ, để ngươi nếm thử lực lượng của tà ma ngoại giới.”

Nữ tử tà ma giơ tay phải lên, chộp nhanh về phía mặt của Bàng Vân.

Nhưng mà tay phải được bao bọc bởi tà ma chi lực vươn tới chưa được nửa đường thì nàng kinh hãi phát hiện ra thân thể mình đã bị cố định trên hư không, không thể động đậy được nữa.

“Tà ma chi lực lại đang sợ hãi... Ngươi...”

Nữ tử tà ma nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Một sợi dây mảnh mắt thường không thể nhìn thấy được đã bắn vào ấn đường của nàng ta.

“Hiếm thấy được một thân xác mới lạ, ta đây không khách khí mà nhận vậy.”

Sau khi hoàn toàn khống chế ntm, Bàng Vân bình tĩnh nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta là được.”

“Tuân lệnh.”

Năm tên sát thủ đồng loạt biến mất.

Từ nơi nữ tử tà ma đến lúc trước, mấy đạo uy thế cường đại hơn so với nữ tử tà ma đột nhiên xuất hiện. Mười mấy vị đại năng Thánh Cảnh trước sau giáng lâm xuống đây.

“Xem ra chư vị hôm nay đều là vì pháp bảo Đế giai này mà đến.”

Đường chủ Đao Kiếm Đường nhìn xung quanh, cười nói.

“Lục đường chủ không phải cũng đến đây vì món pháp bảo Đế giai này sao?”

“Cũng không phải, lần này bổn đường chủ hạ giới chủ yếu là vì một vài chuyện vụn vặt thôi.”

“Ồ, có chuyện vụn vặt gì mà lại đúng lúc hạ giới cùng thời điểm với bọn ta vậy?”

Có người cười lạnh một tiếng rồi nói.

“Ha ha ham, đúng vậy đó Lục đường chủ, tìm một lý do khác tốt hơn đi.”

Đường chủ Đao Kiếm Đường chỉ cười không nói.

“Nhưng mà nói tới nói lui, pháp bảo Đế giai này, bất luận người nào lấy được thì sau khi trở về Tiên giới nhất trọng đều phải mở một đại hội luận võ, tông môn nào chiến thắng cuối cùng thì pháp bảo Đế giai sẽ thuộc về người đó.”

“Không sai, ta ủng hộ.”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao không thấy pbdc vậy?”

“Ta nhớ vị trí hình như là ở đây.”

“Đúng vậy, ta cũng không thấy tung tích của pháp bảo.”

Một vị Thánh Cảnh đưa mắt nhìn đến trên người một tên đệ tử Thanh Liên Kiếm môn may mắn còn sóng, động ý niệm một cái.

Người đệ tử kia bị cưỡng ép đến trước mặt ông ta.

“Bổn tọa hỏi ngươi, món pháp bảo Đế giai kia đâu rồi?”

Người đệ tử kia cảm nhận được loại cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông này.”

Hắn ta lắp bắp nói: “Bị, bị sát thủ Huyết Sát Các cướp đi rồi.”

“Huyết Sát Các?”

Mọi người nghi ngờ, cái tên này trước giờ chưa từng nghe qua, có lẽ là thế lực bên trọng Thiên giới tam trọng.

“Chỉ là một thế lực kiến hôi ở Thiên giới tam trọng thôi mà lại dám đoạt pháp bảo Đế giai với bọn ta sao, đúng là to gan.”

“Tiên, tiên tôn đại nhân, có thể thả ta ra được không?”

Vị đệ tử này nói xong thì nuốt một ngụm nước bọt.

“Thả ngươi ra? Ai nói sẽ thả ngươi đi.”

Đồ bổn tọa muốn còn chưa lấy được đâu. Vị Thánh Cảnh này bắt đầu cưỡng chế cướp đoạt ký ức của đối phương.

Chỉ trong chốc lát, vị Thánh Cảnh này mở miệng nói: “Tìm được rồi, vị trí của Huyết Sát Các cướp đi pháp bảo Đế giai này ở ngay chỗ kia của hướng Đông.”

“Đi thôi, đánh nhanh thắng nhanh.”

“Mười ba thân xác Thánh Cảnh, không tệ không tệ, mặc dù không có Đế Cảnh, nhưng dùng để luyện chế con rối thì cũng xem như được rồi.”

Giọng nói này vang vọng bên tai những Thánh Cảnh ở đây.

Rất nhanh, trên đường đám người bọn họ đi qua đã thấy có một nam tử thanh niên đang đứng đó. Nam tử thanh niên này không nghi ngờ gì chính là Bàng Vân trước đó.

“Hahaha, luyện chế con rối? Khẩu khí lớn đấy, bổn tôn hôm nay cũng muốn thỉnh giáo một chút.”

Lúc này, một vị Thánh Cảnh đứng dậy.

Phó tông chủ Việt Can Trùng đến từ Thục Sơn Kiếm tông ở Tiên giới nhị trọng đi ra, hai tay bắt pháp quyết.

“Vạn Trùng Kiếm Pháp, khởi!”

Tay phải Việt Can Trùng tạo thành kiếm chỉ, rạch một nhát về phía trước, tu vi Thánh Cảnh tứ trọng thiên bộc phát ra.

Dưới sự khống chế của Việt Can Trùng, quanh thân ông ta ngưng tụ ra vô số kiếm ý. Những kiếm ý này giống như nước mưa vậy, đâm ồ ạt về phía Bàng Vând đang nhắm hai mắt, trong kiếm chứa sát khí kinh người.

“Không hổ là Việt tông chủ, mấy chục năm không gặp mà kiếm pháp của ngươi đã tiến bộ hơn nhiều rồi.”

Có người vuốt râu cười nói.

Bàng Vân nhìn loạt kiếm chằng chịt như mưa dông gió giật trước mặt thì hai chân lui về sau mấy bước, tiếp đó đứng bất động tại chỗ.