Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 451: Lăn đi!




Lời vừa được nói ra, trên mặt tam trưởng lão Bạch gia đứng bên trái Bạch Dật Xuân đã lộ ra biểu tình xúc động.

Hiện giờ tài chính của Bạch gia đúng thật đang lâm vào nguy cơ.

Nếu thật sự có thể để những mối làm ăn của quận thành hai phía Đông Nam đều quy về Bạch gia, thì Bạch gia không chỉ có thể nhanh chóng thoát khỏi tình trạng khốn đốn, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này gia tăng thêm một lượng tài sản lớn.

Sau khi Bạch Dật Xuân nghe lời này của Vương Xưng thì nội tâm cũng lạnh đi phân nửa.

Khó trách Ngô gia kiên quyết từ hôn như vậy, thì ra là ôm được cái đùi lớn là nhị trưởng lão Lôi Vân tông.

Trong lòng Bạch Sùng bên cạnh đang phân vân đưa ra lựa chọn, hiện giờ trước mặt hắn ta chỉ còn hai con đường.

Một là đồng ý từ hôn, bảo toàn Bạch gia.

Hai là giữ nguyên thư hưu thê lúc trước, nhưng Bạch gia sẽ phải đối diện với tai họa ngập đầu!

Bạch Sùng cắn răng, ngay lúc đang định mở miệng đồng ý chuyện từ hôn.

“Vội đáp ứng như thế làm gì? Chỉ là một Động Phủ nho nhỏ mà thôi.”

Giọng nói của Bách Lý Thiên Cơ đột nhiên vang vọng bên tai hắn ta.

“Tiền bối?”

Trong lòng Bạch Sùng hoảng hốt.

“Ngươi chỉ cần làm chuyện mình muốn làm thôi. Yên tâm, có bần đạo ở đây, Bạch gia của ngươi sẽ không phải chịu chút tổn hại nào.”

Sau khi nghe nói vậy thì nội tâm Bạch Sùng đã có quyết định.

Hắn trả lời: “Ta từ chối.”

Một câu này vừa được nói xong, sắc mặt của Bạch Dật Xuân thậm chí là mấy vị trưởng lão trong Bạch gia đều thay đổi.

“Sùng Nhi.”

“Bạch Sùng, ngươi đang nói gì vậy?”

“Đây là chuyện liên quan đến sinh tử của Bạch gia đó.”

Bên kia, sắc mặt của Vương Xưng tối tăm.

“Được! Có khí phách! Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là trong tình huống ngươi phải có lá bài chưa lật nào đó. Hữu dũng vô mưu thì không khác gì là phế vật đâu.”

Uy áp Động Phủ Cảnh của Vương Xưng vốn đã hơi thu vào giờ đây lại xông ra như thủy triều dâng, trấn áp về phía Bạch Sùng.

“Vương trưởng lão, xin chờ một chút.”

Bạch Dật Xuân lên tiếng.

“Cút!”

Tay phải Vương Xưng khẽ vung lên.

Một lực công kích mạnh mẽ hướng thẳng về phía Bạch Dật Xuân.

Bạch Dật Xuân dùng hai tay ngăn cản, nhưng công kích của một Động Phủ Cảnh mạnh đến dường nào chứ. Dù đối phương chỉ khẽ vung tay thì lực công kích này cũng không phải là thứ mà Dưỡng Thần Cảnh muốn ngăn là ngăn được.

Phụt.

Máu tươi phun ra từ miệng Bạch Dật Xuân, cơ thể lảo đảo lui về sau vài bước.

“Phụ thân! Vương Xưng, ngươi và Ngô gia đúng là hiếp người quá đáng!”

Bạch Sùng quát lên một tiếng, vận chuyển linh khí trong người.

“Ngươi có thể tu luyện?”

Mọi người bao gồm cả đám người Ngô gia đều cảm thấy kinh ngạc đến mức đứng lên.

“Có thể tu luyện thì thế nào, chỉ là một phế vật Uẩn Linh Cảnh, lão phu nháy mắt một cái là có thể giết chết ngươi.”

Vương Xưng vô cùng khinh thường nói.

“Đúng vậy thật, chỉ là một Động Phủ Cảnh nhỏ nhoi, bần đạo cũng có thể giết ngươi trong nháy mắt.”

Một giọng nói thong dong, biến hóa khôn lường vang vọng trong đại sảnh nơi đây.

Ánh mắt Vương Xưng híp lại.

Chỉ thấy trước mặt Bạch Sùng đột nhiên xuất hiện một vị đạo nhân.

“Các hạ là...”

Trong lòng Vương Xưng chợt sinh ra chút cảnh giác.

“Ngươi chưa xứng để biết lai lịch của ta đâu.”

Đôi mắt của Bách Lý Thiên Cơ vẫn như thường không có gì lạ, nhưng không biết tại sao Vương Xưng nhìn thấy ánh mắt đó lại cứ có cảm giác là trên dưới toàn thân mình đều bị nhìn thấu.

“Ngông cuồng!”

Vương Xưng nghe vậy thì cười chế giễu một tiếng.

“Xích Kim Lục Kiếm Quyết!”

Hai tay Vương Xưng bắt pháp quyết.

Ông ta vừa dứt lời thì quanh thân xuất hiện sáu thanh kiếm kim sắc. Sáu thanh kiếm này nhanh như cắt hóa thành sáu luồng ánh sáng kim sắc bay vút về phía Bách Lý Thiên Cơ.

“Trò vặt vãnh.”

Bách Lý Thiên Cơ cười một tiếng.

Chỉ thấy Bách Lý Thiên Cơ vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, thế nhưng sáu thanh kiếm đó lại lơ lửng cách trước mặt ông ta khoảng một trăm thước, không thể tiến thêm chút nào.

“Sao có thể được!” Vương Xưng giật mình nói.

“Cút.” Bách Lý Thiên Cơ quát một tiếng.

Đầu tiên là sáu thanh phi kiếm bị một lực lượng vô hình đánh bay, sau đó cơ thể Vương Xưng cũng bay ngược ra ngoài đại sảnh trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người.

Thân người ông ta đập ầm vào trên một tảng đá.

Phụt!

Vương Xưng phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Vẻ mặt Vương Xưng khiếp sợ nhìn Bách Lý Thiên Cơ đã thuấn di đến trước mặt mình.

“Rốt cuộc ngươi có tu vi gì?”

“Ngươi đoán đi.”

Bách Lý Thiên Cơ vừa nói vừa bước đến gần bên cạnh ông ta.

Dường như Vương Xưng đã dự liệu được chuyện không xong rồi, ông ta vội vàng cắn răng nói: “Nếu các hạ giết lão phu thì sẽ là kẻ thù của Lôi Vân tông ta.”

“Ngươi...”

Xoẹt!

Đồng tử Vương Xưng nở to, một thanh phi kiếm bất ngờ xuyên thủng đầu ông ta.

“Vương, Vương trưởng lão chết, chết rồi ư?”

Ngô Kiếm nhìn thấy tình cảnh ngoài kia thì cảm thấy toàn thân như phát run, cơ thể lạnh như băng.