Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 450: Từ hôn




Trong lúc nội tâm Bạch Dật Xuân đang đưa ra lựa chọn thì một thiếu niên mặc bạch y, tướng mạo đoan chính xuất hiện.

“Bạch Sùng?”

Thiếu nữ thấy đối phương thì nhướng mày nói.

Tay phải Bạch Sùng duỗi ra: “Đưa cho ta.”

Mặc dù trong lòng Ngô Khuynh Tình có chút không thích nhưng vẫn ném giấy hôn ước cho hắn ta.

Bạch Sùng cắn đầu ngón trỏ tạo ra một vết thương nhỏ, sau đó hắn ta dùng máu tươi viết một chữ 'hưu' lên trên giấy.

“Hôm nay Bạch Sùng ta chính thức hưu thê, Ngô gia và Ngô Khuynh Tình, từ đây hai nhà chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”

Bạch Sùng khẽ hô lên một tiếng, tay phải cầm tờ giấy lên.

Mọi người xung quanh nghe được đầu tiên cũng là sửng sốt mất mấy chục giây, sau đó tất cả mọi người đều thấy kinh hãi.

Không ngờ Bạch Sùng chỉ là một thiên kiêu của quá khứ mà lại dám nói ra lời như vậy với đệ tử chân truyền của Lôi Vân tông.

“Ngươi!”

Ngô Khuynh Tình nghiến răng, giận dữ trừng mắt nhìn đối phương.

Nàng ta đường đường là đệ tử chân truyền của Lôi Vân tông, hôm nay nếu tin tức bị người ta hưu thế truyền ra ngoài. Đừng nói là thể diện, nói không chừng còn tổn hại đến vị trí đệ tử chân truyền này của mình.

Ngô Kiếm bên cạnh thấy vậy thì không khỏi cau mày nhìn về phía Bạch Sùng.

“Bạch điệt tử, mặc dù cách làm của Ngô gia ta lần này quả thật có chút không ổn, nhưng ngươi đây...”

“Các ngươi có thể từ hôn nhưng lại không cho phép ta hưu thê sao?”

Bạch Sùng bình tĩnh nói.

Ngô Kiếm thấy đôi mắt sắc bén kia của Bạch Sùng, giống như lại thấy được thiên kiêu Bạch gia bộc lộ tài năng năm đó một lần nữa vậy.

Ngô Kiếm cười thầm trong lòng.

Thiên kiêu gì chứ, chỉ là một phế vật đến cả tu luyện cũng không tu luyện được mà thôi, sao mình phải lo lắng.

Bây giờ việc cấp bách là giải quyết cho xong chuyện từ hôn mới đúng.

Ngô Kiếm lạnh lùng nói: “Bạch điệt tử, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ lại cho thật kỹ, ngươi...”

“Không có suy nghĩ gì nữa hết.”

Bạch Sùng cắt ngang lời của Ngô Kiếm.

Lần này, trong mắt của Ngô Kiếm lại hiện ra sự lạnh lẽo, khí tức Dưỡng Thần Cảnh tam trọng thiên trên người cũng bộc phát ra.

“Ngô Kiếm, rốt cuộc là ngươi định làm gì?”

Bạch Dật Xuân ở một bên đã không kiềm được lửa giận trong lòng từ lâu, tu vi Dưỡng Thần Cảnh ngũ trọng thiên cũng bộc phát ra.

“Dưỡng Thần Cảnh ngũ trọng thiên! Ngươi đột phá rồi?”

Ngô Kiếm khiếp sợ mà nhìn về phía Bạch Dật Xuân.

“Hừ!”

Bạch Dật Xuân không trả lời, chẳng qua chỉ hừ lạnh một tiếng, tu vi của ông ta đè ép khiến Ngô Kiếm không kịp trở tay.

Đột nhiên.

“Một ngũ trọng thiên nho nhỏ cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt bổn trưởng lão sao?”

Sau lưng Ngô Kiếm bỗng xuất hiện một bóng đen, kèm theo đó là khí tức khủng bố đột ngột dâng lên.

Động Phủ Cảnh nhất trọng thiên?

Bạch Dật Xuân thấy khí tức của mình bị chế ngự trong nháy mắt thì nét mặt lộ ra vẻ kinh hãi, đôi mắt ông ta nhìn về phía lão giả đang đứng chắn trước mặt Ngô Kiếm.

“Phục sức này...”

Bạch Dật Xuân chú ý đến y phục của đối phương, sau đó sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Ngô Kiếm và Ngô Khuynh Tình thì chắp tay hướng lão giả kia nói: “Bái kiến Vương trưởng lão.”

“Vương trưởng lão? Ta nhớ trên dưới Lôi Vân tông hình như chỉ có một người họ Vương, dám hỏi các hạ có phải là nhị trưởng lão của Lôi Vân tông không?”

Sắc mặt của Bạch Dật Xuân và nhị trưởng lão Bạch gia bên cạnh có hơi tái đi.

“Chính là lão phu.”

Lão giả tên Vương Xưng gật đầu.

Trong nháy mắt, tại đây vang lên tiếng ồn ào không dứt.

Sau khi Bạch Dật Xuân biết thân phận của đối phương thì trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.

Không ngờ lần này Ngô gia đến từ hôn mà nhị trưởng lão Lôi Vân tông cũng đi theo.

“Lão phu cho Bạch gia các ngươi một cơ hội cuối cùng.”

“Từ hôn, nếu không lão phu bảo đảm Bạch gia ngươi hôm nay sẽ không còn là quận chủ của Đông Thành quận nữa.”

Vương Xưng bình tĩnh nói, trong lời nói là lực uy hiếp mười phần.

Tầm mắt ông ta nhìn về phía Bạch Sùng làm ra hành động hưu thê bên cạnh kia, hàm ý đại diện trong những lời này đã hết sức rõ ràng.

Môi Bạch Dật Xuân đã hơi trắng bệch, hai tay siết chặt.

Nếu hôm nay Bạch gia ông ta không từ hôn theo lời người kia nói thì e rằng Bạch gia lớn như vậy cũng sẽ phải bị hủy trong chớp mắt.

Nhị trưởng lão Bạch gia nghe vậy thì mặt cắt không còn giọt máu.

Ông ta nhìn đại ca Bạch Dật Xuân của mình.

“Đại ca, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch gia đấy, ngươi nghĩ lại đi!”

Tâm trạng của Bạch Dật Xuân vô cùng nặng nề.

Ông ta nhìn Bạch Sùng: “Sùng Nhi, ngươi...”

Tuy sắc mặt Bạch Sùng vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã xuất hiện chút hoảng hốt.

Động Phủ Cảnh đó!

Không ngờ rằng lần này nhị trưởng lão Lôi Vân tông cũng ở đây.

Lúc này, Vương Xưng nói lại lần nữa: “Lão phu không làm khó dễ Bạch gia ngươi, chỉ cần Bạch gia đồng ý từ hôn, đợi đến khi cháu ta và Ngô điệt nữ đính hôn rồi kết thành lương duyên vợ chồng thì lão phu có thể đại diện Lôi Vân tông, bảo đảm mối làm ăn của những quận thành khác hai bên phía Đông Nam trong vòng mấy ngàn dặm đều thuộc về Bạch gia ngươi.”